Năm giờ bốn mươi lăm phút, khách khứa đã dần dần tiến vào hội trường.
Kiều Mục đứng trong góc đình viện, nhìn Tống Kỳ Ngự đang đưa Nghiên Thời Thất lên tầng, trong mắt anh tràn ngập hứng thú.
Anh tìm một nơi vắng vẻ không người, rút di động ra gọi điện thoại.
“Anh bảo này, mục đích của cậu Bảy nhà họ Tống không đơn thuần đâu!”
Tần Bách Duật nghe ra giọng điệu chế nhạo của Kiều Mục từ đầu dây bên kia, im lặng một lúc rồi lạnh lùng đáp: “Vậy nên em mới để anh đến đó.”
Kiều Mục châm điếu thuốc, sau khi rít mạnh một hơi thì nhả khói ra, “Chú bảo anh tới đây là để làm tai mắt cho chú? Nếu chú không yên tâm thì sao không tự đến?”
“Em không có quan hệ gì với nhà họ Tống cả.”
Kiều Mục: “…”
Giọng nói lạnh lùng, trầm khàn tràn ngập kiêu ngạo của Tần Bách Duật đã khiến khí huyết của Kiều Mục dâng lên từng đợt.
“Đưa cô ấy an toàn trở về, em sẽ tặng anh mảnh đất trống ở góc núi Nghi Nam.”
Kiều Mục nghe vậy thì rất vui, “Được lắm, chú trân trọng cô ấy thật! Anh đòi chú mảnh đất ấy ba năm nay mà chú không cho.
Bây giờ chỉ vì cô ấy mà chú đưa không cho anh luôn! Chú Tư, may mà chú không phải đế vương, nếu không thì giang sơn cũng bị chú chơi sạch rồi!”
“Tút tút…”
Điện thoại đã bị cúp!
Kiều Mục thầm mắng một tiếng, vứt tàn thuốc xuống đất rồi dùng mũi chân giày xéo vài cái.
Anh ngước mắt lên nhìn bầu trời trăng sao lấp lánh, không kìm được mà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-dau-yeu/2755707/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.