Trước cửa nhà họ Tống, Nghiên Thời Thất quay về trong xe chuyên dụng, sau khi ngồi xuống thì thấy Kiều Mục cũng đi lên.
Anh mặc một bộ âu phục tuấn tú tối màu, lên xe vô cùng tự nhiên rồi ngồi xuống bên cạnh cô.
Gương mặt mang ý cười nhàn nhạt, anh nhìn thẳng mắt cô, hỏi: “Em dâu, không ngại cho anh đi nhờ về Lệ Thành chứ?”
Nghiên Thời Thất hơi kinh ngạc, mắt cô sáng lên, khẽ cười, “Đương nhiên không ngại.”
Ngón tay dài mảnh khảnh của Kiều Mục cởi từng nút cúc áo, hai chân vắt tréo, trông rất tự tại, “Mục Nghi, lái xe về thôi!”
Xe chuyên dụng chậm rãi lăn bánh khỏi nhà họ Tống.
Ánh đèn ngoài cửa sổ chiếu vào đáy mắt Kiều Mục, tạo nên một luồng sáng âm u.
Xem ra, cậu Bảy nhà họ Tống sắp ra tay rồi!
Anh nghĩ, có lẽ chẳng bao lâu nữa, việc làm ăn giữa nhà họ Kiều và nhà họ Tống sẽ phải chịu liên lụy.
***
Trên đường về, Nghiên Thời Thất luôn dựa vào thành ghế, đôi mắt long lanh nhìn cảnh phố xá lướt qua thật nhanh.
Trong đôi mắt mệt mỏi dần dần hiện lên một gương mặt tuấn tú.
Cô nhớ Tần Bách Duật từng nói với mình rằng, phong cảnh Tuyền Thành rất đẹp, có thời gian thì nên đi thăm thú xung quanh.
Nhưng chẳng hiểu vì sao, nơi không có anh, dẫu cảnh có đẹp đến mấy cô cũng chẳng có lòng thưởng thức.
Không có anh kề bên, thành thị có lộng lẫy thì cũng chỉ là một màu nhạt nhòa trong mắt cô.
Cô bỗng nhớ đến một câu nói vô cùng nổi tiếng trên mạng: Bạn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-dau-yeu/2755710/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.