“Chị Thập Thất, chờ em với!”
Một nửa gương mặt của cô nàng bị trang phục che khuất, chỉ để lộ đôi mắt đen láy tràn ngập lo lắng.
Nghiên Thời Thất tiến về phía trước, không phải vì từ chối mà muốn giúp cô nhóc san sẻ vài bộ trang phục.
Đống đồ này đều do bên thương hiệu tài trợ, cô nhóc này không cao, bảy, tám món đã là quá sức của cô nàng rồi.
Nghiên Thời Thất cầm lấy bốn bộ quần áo, đặt chúng lên khuỷu tay, có vẻ hơi nặng, rồi nhìn về phía Lăng Tử Hoan, “Thành Nghiệp Nam có gọi điện cho em không?”
Gương mặt trăng rằm của cô nhóc thấm mồ hôi, cô đưa tay ra lau trán, cẩn thận liếc mắt nhìn Nghiên Thời Thất, “Ừm… Có gọi ạ.”
“Chuyện gì thế?” Nghiên Thời Thất bắt được nét do dự trong mắt đối phương.
Cô nhóc này quá ngây thơ, không thể che giấu bất kỳ suy nghĩ nào, đương nhiên sẽ bị cô bắt được sơ hở.
Lăng Tử Hoan gãi lỗ tai, chỉnh lại chỗ quần áo trong lòng mình rồi kéo Nghiên Thời Thất ra ngoài phòng chụp.
Hai người đứng trước lối ra vào, Lăng Tử Hoan cẩn thận nhìn quanh, trên mặt là dòng chữ cẩn trọng “nhất định không được để người khác nghe thấy”.
Đêm tối đen như mực, gió mát xua tan hơi nóng ban ngày.
Lăng Tử Hoan thở dài rồi nhìn thẳng vào đôi mắt nghi ngờ của Nghiên Thời Thất, mấp máy môi, ghé lại gần và hỏi: “Chị ơi, chị đăng kí kết hôn với Tổng Giám đốc Tần rồi à?”
Nghiên Thời Thất: “!”
Đôi mắt cô tối dần, gương mặt trắng trẻo hơi căng cứng,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-dau-yeu/2755727/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.