Cậu ta còn cố ý sắp xếp cho bọn họ mặc áo sơ mi màu đỏ trắng, ngoài ra xuất thân còn trong sạch nữa, thật là có tâm mà!
Ưng Phi Phi cười lạnh một tiếng, xoay người định rời đi, nhưng sau khi suy nghĩ thì đã ngoái lại nhìn cậu ta, “Cảm ơn anh, nhưng tôi không chọn trúng người nào cả, tôi ghét nhất là lập trình viên!”
“Sao vậy? Lập trình viên còn không xứng với cô sao? Chỉ thích mấy tên mặt trắng lần trước thôi đúng không? Một tên gay ngầm, vậy mà cô còn một lòng một dạ với anh ta à?”
Gay ngầm…
Ưng Phi Phi không muốn để ý đến cậu ta nữa, cô giẫm giày cao gót hậm hực đi về phía căn hộ.
Bởi vì trong lòng còn tức giận, nên lúc đi qua cái nắp cống cô đã giẫm quá mạnh, thế là bàn chân bị trẹo, gót giày gãy đôi.
Đúng là muốn chửi cmn thề!
“Ha, cô mang toàn đồ rách nát gì vậy hả!” Mặc Lương Vũ đứng hóng chuyện sau lưng cô, đắc ý rung đùi mà châm chọc.
Sao nhìn kiểu gì cũng thiếu đánh thế này!
“Tôi…”
Ưng Phi Phi còn chưa nói được lời nào thì Mặc Lương Vũ đã cất bước tiến lên, cúi đầu nhìn gót giày đã gãy mất của cô rồi chậc lưỡi, “Chậc, có cần tôi giúp không?”
Mặc dù là nói như vậy nhưng động tác của cậu ta thì hoàn toàn không có ý định giúp đỡ.
Ưng Phi Phi thầm “phỉ nhổ” Mặc Lương Vũ, cởi giày ra cầm trong tay rồi mới trừng mắt mang theo vẻ ghét bỏ và không ưa nhìn cậu ta, “Không cần! Tôi chỉ cần anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-dau-yeu/2755808/chuong-201.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.