Vịnh Lâm Hồ, Tần Bách Duật cũng không có ở nhà.
Nghiên Thời Thất tiện tay đặt va ly đồ mà mình mang từ nhà họ Nghiên vào trong phòng khách.
Cô ngồi trên ghế xô pha, ánh mắt sâu thẳm nhìn thất thần một nơi nào đó.
Hành động cử chỉ của bà Liên quá kì lạ, khiến cho cô bỗng nhiên sinh ra cảm giác lo lắng và không yên tâm.
Nghĩ tới nghĩ lui, Nghiên Thời Thất vẫn quyết định gọi điện thoại cho ông Nghiên.
Sau khi điện thoại được nối máy, ông Nghiên ngạc nhiên mở miệng trước: “Con gái, sao lúc đi không nói với ba một tiếng?”
Trong giọng nói vẫn tràn đầy hiền từ và thương yêu như vậy.
Nghiên Thời Thất khẽ quấn lấy sợi tóc ở đầu ngón tay, “Con thấy ba bận rộn cho nên không muốn làm phiền.
Với lại buổi tối cũng có công việc nên con mới đi về trước.”
“Ra là vậy, thế con cũng nên chú ý, đừng để vất vả quá.
Bây giờ gọi điện cho ba có chuyện gì sao?”
Nghe thấy câu hỏi của ông Nghiên, cô cũng không trình bày quá chi tiết, mà chỉ thăm dò nghi hoặc, nói: “Ba, mẹ mới vừa gọi điện thoại cho con, hỏi con lấy năm triệu, trông có vẻ rất gấp, có phải bà ấy gặp phải chuyện gì rồi không?”
Vừa mới dứt lời, cô đã nghe thấy tiếng hít thở của ông Nghiên trở nên nặng nề, giọng điệu hơi giương cao: “Con nói cái gì? Bà ấy đòi tiền con hả?”
Nghiên Thời Thất chỉ “Dạ” một tiếng, đợi ông Nghiên trả lời.
“Khốn kiếp, đúng là càng ngày càng lớn gan!” Ông Nghiên khẽ mắng một tiếng, sau
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-dau-yeu/2755813/chuong-206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.