🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

CHƯƠNG 1590: NÊU YÊU MẸ, TẠI SAO LẠI CƯỚI NGƯỜI KHÁC?

 

Lôi Duệ Tu đầy nghi hoặc, chưa kịp hỏi gì đã thấy Lôi Hạc Đình nhắc lại lần nữa, "Quỳ xuống!"

 

Nghe vậy, Lôi Duệ Tu làm theo lời ông, không chần chừ thêm nữa.

 

Anh quỳ ngay ngắn trước bia mộ, mím môi nhìn dòng chữ khắc trên đó.

 

Phía trên viết: Mộ của Lê Thụy Thu tôi yêu.

 

Cái tên Lê Thụy Thu này anh chưa từng nghe qua, trên bia cũng không có ảnh.

 

Lôi Duệ Tu nhìn Lôi Hạc Đình với vẻ khó hiểu, rất nhiều nghi vấn lóe lên trong đầu.

 

Lôi Hạc Đình lấy một chiếc khăn tay từ trong túi ra, tiến lên trước vừa tỉ mỉ vừa chăm chú lau chùi bia mộ, sau đó cất giọng khàn đục nói: "Thụy Thu, con trai đến rồi!"

 

Con trai?

 

Lôi Duệ Tu kinh ngạc, sống lưng cứng đờ nhìn về phía bia mộ, ánh mắt rối rắm, "Ba? Vậy là sao?"

 

Lôi Hạc Đình không nhìn anh, tiếp tục lau bia mộ không ngưng tay.

 

Thấy ông chăm chú thế này, Lôi Duệ Tu thậm chí có thể thấy được sự sùng kính.

 

Gió thoảng qua gò má anh, cuốn theo cánh hoa hồng trắng.

 

Lôi Hạc Đình nhác thấy cảnh này, cánh môi mỏng nở ra nụ cười dịu dàng, "Bà nhìn thấy nó rồi, đúng không? May mà bà không giận tôi bao nhiêu năm rồi mới dẫn nó đến gặp bà. Bà nhìn kỹ xem, có phải nó rất giống bà không?"

 

Nghe đến đây, Lôi Duệ Tu đã hiểu rồi.

 

Lê Thụy Thu này, là mẹ của anh?!

 

Sao có thể được!

 

Anh rõ ràng là con trai của Lôi Hạc Đình và Hoắc Tâm Liên mà!

 

"Duệ Tu, dập đầu với mẹ con đi, chuyện con muốn biết, lát nữa ba sẽ kể."

 

Lôi Duệ Tu nhìn ánh mắt sâu xa của Lôi Hạc Đình, hai tay buông thõng bên người căng cứng, sâu trong thâm tâm muốn kháng cự nhưng chỉ một giây sau, anh đã chống tay xuống đất, dập dầu ba cái.

 

Có những chuyện, dần dần đang trở nên sáng tỏ.

 

Nhưng Lôi Duệ Tu vẫn còn vô vàn nghi vấn muốn làm rõ.

 

Anh im lặng quỳ trước mộ, nhìn Lôi Hạc Đình tận tâm quét dọn mỗi một ngóc ngách của lăng mộ.

 

Mười phút trôi qua, Lôi Hạc Đình mới quay lại bên cạnh Lôi Duệ Tu, đặt tay lên vai anh, "Đứng dậy đi."

 

Quỳ trên mặt đất lạnh lẽo một lúc lâu, khi đứng dậy hai chân của Lôi Duệ Tu không khỏi hơi run run.

 

Lôi Hạc Đình nhìn bụi bặm bám trên quần anh, chắp tay sau lưng thở dài nói: "Con biết tại sao con lại có tên là Duệ Tu không?"

 

Lôi Duệ Tu im lặng lắc đầu, ánh mắt dán chặt lên gò má ông.

 

Lôi Hạc Đình ngước nhìn lên bầu trời, giọng điệu buồn bã chất chứa đầy nhớ nhung và hoài niệm, "Tên tiếng Anh của Thụy Thu là Rachel. Phiên âm ra, rất giống cái tên Duệ Tu của con. Bà ấy là mẹ ruột của con, Lê Thụy Thu."

 

Nói đến câu cuối cùng, Lôi Hạc Đình dời ánh mắt từ bầu trời sang nhìn Lôi Duệ Tu.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.