CHƯƠNG 1727: CON MÀ LÀ ĐÀN ÔNG, CHẮC CHẮN SẼ CƯỚI MẸ! Lăng Vạn Hình nhìn Tô Uyển Đông dịu dàng trang nhã không chớp mắt, bất giác thở dài, "Em hiểu được là tốt." Nghe vậy, Tô Uyển Đông rủ mắt, đáy mắt đầy thất vọng và cay đắng. Chị lặng lẽ xoay người rời đi, vừa ra khỏi phòng ngủ chính, một giọt nước mắt bất chợt lăn khỏi khóe mắt. Người yếu đuối luôn thích dùng nước mắt để giải tỏa nỗi đau của mình. Tô Uyển Đông năm nay ba mươi bảy tuổi, lần đầu tiên thấy căm ghét tính cách của mình đến tột độ. Nếu chị có thể mạnh mẽ hơn, hễ ấm ức là gào khóc, liệu có phải Lăng Vạn Hình sẽ không xem nhẹ cảm xúc của chị như vậy nữa không? Chỉ vì chị yêu quá sâu đậm, nên đáng phải chịu ấm ức và bị xem thường như vậy ư? Tô Uyển Đông loạng choạng đi vào phòng bếp dưới tầng, khi bước xuống bậc thang lại thất thần bước hụt, bất cẩn bị trật chân. Chị ngồi phịch xuống khúc ngoặt, siết chặt phần áo trước ngực, lệ tuôn như mưa. Trong đêm vắng lặng như tờ, Tô Uyến Đông ngồi nơi góc cầu thang không một bóng người, khóc rấm rứt, đau khổ đến tột cùng. Không biết bao lâu trôi qua, chị lảo đảo đi đến phòng khách, tìm thấy di động bị rơi trên sô pha, run rẩy mở danh bạ điện thoại. Lướt đến cái tên cuối cùng trong danh sách, Tô Uyển Đông chần chừ rất lâu, cuối cùng vẫn gọi vào dãy số đã gần hai mươi năm chưa từng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-dau-yeu/2769946/chuong-1727.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.