CHƯƠNG 1737: ANH CẢ BỊ MỠ HEO CHE MẤT TIM Nghe xong, Hoắc Minh như ngừng thở, châm biếm hỏi ngược lại, "Ai nói với cậu người hiến thận cho Hoắc Quỳ là bà ấy?" Mặt Kiều Mục lập tức biến sắc, "Chẳng lẽ không phải?" "Dĩ nhiên là không phải!" Hoắc Minh càng nói càng nhỏ giọng, "Thận của Hoắc Quỳ là dượng tôi hiến. Chỉ là không ai ngờ được, cuối cùng lại xuất hiện phản ứng đào thải nghiêm trọng." Kiều Mục yên lặng nhìn Hoắc Minh, thầm nhớ lại bản báo cáo nhận được lúc chiều, "Thế tức là, bản báo cáo điều tra tôi nhận được cũng đã bị người ta sửa lại?" Giờ phút này, Hoắc Minh không lên tiếng, nhưng vẻ giễu cợt nơi khóe miệng như đang ngầm thừa nhận suy đoán của Kiều Mục. Bầu không khí yên tĩnh khiến người ta sợ hãi lẳng lặng lan tràn khắp phòng khách. Hoắc Minh li3m li3m răng, duỗi áo thay đổi tư thế ngồi trên sô pha, "Nếu đây là chuyện mà nhà họ Hoắc gây ra thì tôi sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Lần này tôi tới đây, nhất định sẽ giúp các cậu xử lí thỏa đáng mọi chuyện." "Không cần!" Hoắc Minh vừa mới nói xong, Tần Bách Duật đã trầm giọng từ chối, "Tuy Hoắc Trúc Nhạn là thành viên chủ chốt của nhà họ Hoắc, nhưng cũng không thể đại diện cho cả nhà được. Tốt nhất là tạm thời mọi người đừng nên nhúng tay vào chuyện giữa chị ta và anh Cả!" Nghe vậy, ánh mắt sắc bén của Kiều Mục nhìn chằm chằm vào gương mặt lạnh nhạt của Tần Bách Duật. Sao anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-dau-yeu/2769956/chuong-1737.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.