CHƯƠNG 1782: BÀ TÔ GHÉP NHẦM UYÊN ƯƠNG Nghe vậy, Tô Uyển Đông cụp mắt xuống. Chị không trả lời Lăng Tử Hoan ngay mà vuốt nhẹ tách trà, sau đó mới dịu dàng hỏi: "Hoan Hoan rất muốn mẹ quay về sao?" Lăng Tử Hoan cau mày, liếc nhìn Kiều Mục đang mỉm cười không nói gì. Mặc dù cô nhóc tâm tư đơn giản, nhưng là người ngoài cuộc, cô có cái nhìn thấu đáo hơn Lăng Vạn Hình. Cô nhóc chống cằm giống như có điều phải suy nghĩ, an ủi mẹ mình một cách hiểu chuyện: "Mẹ ơi, mẹ không cần quan tâm con có muốn hay không đâu. Việc con nói sẽ ủng hộ mọi quyết định của mẹ chắc chắn không phải là nói đùa. Nếu như mẹ không muốn quay về, vậy thì... sau này con có thể thường xuyên đến đây tìm mẹ được không? Chỉ cần mẹ giữ liên lạc với con là được rồi, như vậy ngộ nhỡ con có nhớ mẹ, con vẫn có thể gọi video cho mẹ." Tô Uyển Đông thấy ngạt thở. Chị chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn dáng vẻ vừa thận trọng vừa dè dặt của Lăng Tử Hoan, trong lòng cảm thấy ấm áp. Hoan Hoan hiểu chuyện hơn chị tưởng. Mặc dù Tô Uyển Đông không muốn khiến con thất vọng, nhưng chị thật sự không có ý định quay trở lại trang viên xa hoa và lạnh lẽo đó nữa. Mà những lời này chắc chắn đã làm giảm bớt đi gánh nặng trong lòng chị. Tô Uyển Đông mím môi cười nói: "Được rồi, lát nữa mẹ sẽ cho con biết số mới của mẹ. Sau này nếu con muốn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-dau-yeu/2771545/chuong-1782.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.