CHƯƠNG 1990: SAO CÒN KHÔNG BIẾT TỐT XẤU MÀ GÀI BẪY TÔI? Doãn An Táp cúi đầu đi qua hàng cây xanh trước cửa, khi lướt qua đối phương dưới ngọn đèn đường vẫn không cầm lòng được liếc vội qua. Và rồi, cô ta sững sờ, vẻ vui mừng dần dần xuất hiện trên khuôn mặt. Dưới ánh đèn sáng rực, bóng của Kiều Kình bị kéo ra thật dài, nửa khuôn mặt anh ta chìm trong bóng tối, nhờ đó mà đường nét của khuôn mặt lại trở nên góc cạnh sắc sảo hơn. Doãn An Táp nhất thời không kiểm soát được cảm xúc, bất giác rảo bước đến trước mặt anh ta, ngước nhìn chấp niệm trong lòng mình, "Anh Kình, anh đến... ặc..." Còn chưa dứt lời, Doãn An Táp đã im bặt. Kiều Kình không hề nương tay, siết mạnh hàm dưới của cô ta. Doãn An Táp lộ vẻ hoảng loạn, vô thức muốn lùi về sau, nhưng không thoát ra khỏi gọng kìm của anh ta. Kiều Kình hơi khom người, đôi mắt sâu thẳm như biển khơi. Anh ta bắt được toàn bộ sự biến đổi trong cảm xúc của Doãn An Táp, cảm thấy không chỉ coi thường mà còn ghê tởm cô ta hơn bao giờ hết. "Cô còn có mặt mũi mà gọi tôi là anh Kình?" Kiều Kình giữ chặt hàm dưới cô ta, hoàn toàn không màng đến tình xưa nghĩa cũ. Anh ta từng bước tiến sát vào Doãn An Táp, buộc cô ta phải lùi về phía sau, "Biết rõ tôi và An An đã kết hôn cô còn thêu dệt ra bài viết kia để chọc tức tôi, Doãn An Táp, sao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-dau-yeu/2774291/chuong-1990.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.