🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

CHƯƠNG 2207: LỠ NHƯ BA MẸ KHÔNG THA THỨ CHO ANH THÌ PHẢI LÀM SAO?

 

Chưa đầy nửa tiếng, Tô Uyển Đông buồn bã quay về nhà ăn.

 

Lăng Vạn Hình nhẹ nhàng đưa tay về phía chị, tuy không nói gì, nhưng khuôn mặt đầy vẻ lo âu.

 

Tô Uyển Đông đưa tay mình cho anh, khi các ngón tay đang vào nhau, Lăng Vạn Hình hỏi: "Vẫn ổn chứ?"

 

"Vâng, không sao, vẫn ổn!"

 

Nghe Tô Uyển Đông khẽ khàng trả lời, Lăng Vạn Hình kéo chị vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng chị, "Ba mẹ không làm khó em chứ?"

 

Tô Uyển Đông tựa đầu lên vai anh lắc đầu,
"Không đâu, anh không cần lo lắng."

 

Tuy nói vậy, Lăng Vạn Hình vẫn dễ dàng nhận thấy tinh thần Tô Uyển Đông khá suy sụp.

 

Anh không gặng hỏi, chỉ ôm chị quay trở vào nhà ăn.

 

Thức ăn trên bàn đã nguội lạnh, hai người nặng trĩu tâm sự ngồi xuống ăn cơm, chẳng ai nói thêm gì nữa.

 

Ăn cơm xong đã là hai giờ chiều, Tô Uyển Đông đến phòng dành cho khách ở gian nhà giữa.

 

Tô Uyển Đông thuần thục trải ga giường, rồi bất giác ngồi xuống ngẩn người.

 

Những lời mắng của ba không ngừng hiện lên trong đầu, Tô Uyển Đông liên tục thở dài rầu rĩ.

 

Đột nhiên ngoài cửa có tiếng động vang lên, Tô Uyển Đông liếc nhìn sang, thấy Lăng Vạn Hình đang mở cửa bước vào.

 

"Sao anh lại qua đây?"

 

Khi chị đi về phòng, anh đang ở trong phòng ngủ trưa. Chưa được hai mươi phút, sao anh đã qua đây rồi?!

 

Lăng Vạn Hình không trả lời mà quan sát phòng khách đơn sơ, ánh mắt dừng lại trên chiếc giường, nhếch môi cười, "Phòng này chuẩn bị cho anh à?"

 

Anh vốn định ôm Uyển Đông cùng ngủ trưa, nhưng trong lúc nửa tỉnh nửa mơ lại cảm nhận được hình như Uyển Đông đã ra ngoài nên anh cũng ngồi dậy đi tìm chị.

 

Ông bà Tô gây áp lực cho Uyển Đông, không cần nói anh cũng hình dung ra.

 

Càng như thế, anh càng không thể để Uyển Đông âm thầm chịu đựng một mình.

 

Nghe Lăng Vạn Hình hỏi, Tô Uyển Đông bất giác bấu lấy cạnh giường, buồn bã giải thích: "Không phải không muốn cho anh ở trong phòng của em, chỉ là..."

 

"Anh hiểu, không sao, nghe theo em hết."

 

Lăng Vạn Hình ngắt lời Tô Uyển Đông, rảo bước đến ngồi xuống bên cạnh chị, "Uyển Đông, giữa chúng ta không cần phải giải thích, anh hiểu hết mà."

 

Anh thấu hiểu thế này làm Tô Uyển Đông cảm động, nghiêng người tựa lên vai anh.

 

Hai người ngồi bên giường tận hưởng khoảnh khắc yên tĩnh, nhưng không ai cảm thấy bình yên nổi.

 

Lát sau, Tô Uyển Đông nhìn thẳng vào mắt Lăng Vạn Hình, ngập ngừng hỏi: "Anh có từng nghĩ, lỡ như ba mẹ không tha thứ cho anh... thì phải làm sao?"

 

Vấn đề này, dù trốn tránh mãi rồi cũng đến lúc phải đối mặt.

 

Lần này họ gương vỡ lại lành không còn là chuyện của hai người nữa.

 

Tuổi trẻ bồng bột qua đi, Tô Uyển Đông không thể làm trái mong muốn của cha mẹ mà theo Lăng Vạn Hình rời khỏi quê nhà thêm lần nữa.

 

Lăng Vạn Hình giữ vai chị, ngẫm nghĩ một lúc rồi bình tĩnh đáp, "Anh sẽ làm cho họ tha thứ cho mình."

 

Tô Uyển Đông cười buồn, "Anh tự tin thế cơ à? Chẳng lẽ chưa nghĩ đến việc thất bại sao?"

 

"Đương nhiên là có!" Lăng Vạn Hình đặt tay lên tóc Tô Uyển Đông, "Anh từng nghĩ đến vô số kết quả, nhưng... bất luận thế nào, anh nhất định sẽ xin được sự tha thứ của họ!"

 

Thật ra anh không hề có lòng tin, nhưng phải mang theo niềm tin kiên định như vậy để tiếp tục cố gắng.

 

Tô Uyển Đông mím môi, khẽ nhắc nhở: "Ba thích uống trà phổ nhĩ, bình thường mẹ thích ngọc phỉ thúy. Tuy dùng mấy sở thích này để xin tha thứ là hơi thực dụng, nhưng... anh có thể thử xem sao!"

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.