Tống Thời kể với Giang Cố những điều này cũng không phải là để bán thảm, mà chỉ là muốn cho Giang Cố biết ngày hôm đó bọn họ đã thật sự kéo cậu ta ra khỏi vực sâu tuyệt vọng.
Trải qua một lần sinh tử, Tống Thời đột nhiên cảm thấy trên đời này còn có rất nhiều chuyện quan trọng hơn cả việc thích một người. Vì vậy sau khi xuất viện, cậu ta đã trực tiếp rời khỏi chỗ Đơn Hạo.
Vốn dĩ cậu ta muốn chờ ổn định chỗ ở rồi mới cảm ơn thật tử tế những người đã cứu cậu ta ngày hôm đó. Không ngờ, lần này lại vô tình gặp được bọn họ.
Cậu ta cảm thấy việc mua quà để tỏ lòng biết ơn không đủ để biểu đạt tâm ý của mình, nên đã mang viên sapphire màu lam mà cậu ta trân trọng bấy lâu nay tặng cho bọn họ, viên đá quý này cậu ta vốn muốn tự mình chế tác thành một đôi nhẫn hoặc khuyên tai cặp, nhưng bây giờ, cậu ta lại cảm thấy đeo trên người Giang Cố và Tư Hành dường như thích hợp hơn.
Guli không hề sợ người lạ mà bắt đầu màn giao tiếp xã hội của nó, vừa nghiêng đầu cọ cọ vào người Tống Thời, vừa trèo lên đùi cậu ta đòi được v.uốt ve.
Giang Cố chọc chọc vào cái móng vuốt nhỏ đang xòe ra của nó: "Em đúng là không hề sợ người lạ nhỉ."
Tống Thời mỉm cười: "Để tôi xem khách sạn đã, hy vọng có chỗ nhận khách vào ngay trong ngày."
Giang Cố liếc mắt nhìn, thấy cậu ta tìm toàn là khách sạn hạng sao cao cấp chứ không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-dep-om-yeu-duoc-nang-niu-trong-tim/1014661/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.