Trong căn tin người đông như kiến. Các sinh viên trẻ lũ lượt nối tiếp nhau, vừa trò chuyện vừa cười nói, cùng nhau tìm chỗ trống ngồi xuống ăn cơm. Không khí phảng phất hương thơm nồng ấm của các món ăn nóng hổi. Vị trí gần máy lạnh là chỗ hot, quạt trần trên đầu quay vù vù, thế mà vẫn nóng.
Tần Sương Tinh ấn nhẹ vào tai nghe, giọng nữ thông báo dịu dàng vang lên: “Khử ồn.”
Tim cậu đập mạnh một nhịp, gò má nóng bừng.
Lại một lần nữa, một lần nữa.
Cậu mở lại đoạn ghi âm cuối cùng của Vinh Phong.
“Đây là nhiệm vụ hôm nay của cậu. Có thể hơi ngại một chút, nhưng là để từ từ vượt qua giới hạn của bản thân. Có làm được không?”
Giọng Vinh Phong dễ nghe quá.
Tai nghe khử ồn cách biệt hoàn toàn thế giới bên ngoài. Tần Sương Tinh căng thẳng li.ếm môi, ngón tay ấn chặt điện thoại, cảm thấy như thế giới bị đóng lại, chỉ còn lại tiếng Vinh Phong thì thầm bên tai trong không gian nhỏ bé này.
Giọng anh trầm thấp hơi khàn, như giấy nhám mịn nhẹ nhàng miết qua màng nhĩ non mềm của cậu. Làm tim cậu nhột nhạo, làm mặt cậu nóng rực.
Tần Sương Tinh không nhịn được muốn nghe thêm lần nữa, bỗng dưng nhận ra hành vi của mình có hơi kỳ cục.
A a a mình đang làm cái gì vậy!
Tần Sương Tinh hoảng hốt tháo tai nghe ra, mặt đỏ như cà chua.
Cậu vừa ăn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-dep-so-xa-hoi-va-anh-chong-linh-cuu-hoa/2741097/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.