Thẩm Lực liền thực hiện động tác nhảy xa rất chuẩn của giáo viên thể dục, trong nháy mắt đã đứng sau lưng Triển Nhan rồi đáp lại:
- Hổ ăn thịt người tới đây!
Triển Nhan cười khanh khách rồi mở cửa. Đèn pha lê sáng rồi, chiếu khắp căn nhà tuy không sang trọng nhưng rất đỗi trang nhã. Đèn được điều chỉnh rất vừa vặn với màu trắng là màu chủ đạo và đèn xanh trang trí. Sàn nhà bằng gỗ màu xanh, trần nhà màu trắng, màu sắc phối hợp như thế khiến người ta có cảm giác như đang ở chốn trên mây trắng, dưới thảo nguyên.
Triển Nhan rót nước lọc mời Thẩm Lực:
- Xin lỗi nhé, nhà em chỉ có nước lọc, em chỉ uống thứ này mà thôi.
Thẩm Lực cười:
- Anh cũng thích uống nước lọc mà.
Nói xong, hai người ngừng một lát, dường như họ đang còn theo đuổi theo ý nghĩ của hai câu nói trên.
Sau đó Triển Nhan nghịch ngợm kéo tay áo Thẩm Lực rồi nói:
- Nào, cùng em tham quan phòng đọc sách đi!
Phòng đọc sách được bài trí tương đối đơn giản. Một giá sách, một bàn vi tính còn có một chiếc đàn piano.
Thẩm Lực nheo mắt trêu:
- Em cũng biết đánh đàn cơ à?
- Không tin à? Vậy em đánh cho anh nghe một bản em tự sáng tác nhé!
Rèm cửa cũng có màu xanh nhạt, trên đó điểm xuyết rất nhiều những cây ước nguyện lấp lánh. Rèm cửa tung bay trong mưa, thật giống với cảm giác bay bổng của Thẩm Lực lúc này.
Anh cứ bay bổng mãi trong mái tóc suôn dài đen nhánh của Triển Nhan và tiếng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-dep-tra-thu/50755/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.