Dịch: Duẩn Duẩn
Khoảnh khắc hai đôi môi chạm vào nhau, chàng giật mình và trợn to đôi mắt.
Trái tim tôi như bị ai bóp mạnh, máu huyết cuộn trào mãnh liệt xông lên gò má, bên tai và cổ tôi. Giây phút ngậm lấy đôi môi mềm mại của chàng, linh hồn tôi như bị mắc kẹt giữa môi và răng chàng.
Tôi thực sự yêu chàng.
Nhưng chàng lại coi thường tôi.
Hôn xong, tôi ngồi thụp xuống đất, gục đầu buồn bã mà khóc. Phantom nhìn tôi như ra chiều suy nghĩ, vươn hai ngón tay nhẹ miết bờ môi.
Chắc chắn là chàng đang nghĩ cách giết tôi.
Có lẽ tôi đoán đúng. Giây tiếp theo, chàng duỗi bàn chân phải, dùng mũi giày Oxford của mình nâng cằm tôi: "Em đang khóc vì điều gì? Tôi đâu có buộc em làm thế."
Là ảo giác chăng! Đôi mắt chàng có chút luống cuống. Tôi dụi mắt, quả nhiên là ảo giác. Lần thứ hai nhìn lại vẻ mặt chàng lại lạnh tanh như thường, vẫn cái hồ băng vào mùa đông giá rét khiến người ta run rẩy ấy, sóng mắt bình tĩnh không bất kỳ xao động.
Thành thử tôi hít mũi, cúi gằm nói: "Em sợ chàng ghét em."
Phantom lặng thinh.
Tôi cũng mong chàng đừng nói gì, để tôi có thể suôn sẻ diễn nốt vai diễn này:
- Madame Giry là mẹ em, nhưng bà chưa bao giờ đối xử với em như một người mẹ. Trong mắt bà, em là một con bé vô dụng, chỉ việc nhảy nhót cũng trầy trật lên xuống. Nói tóm lại là đồ vô tích sự. Bà luôn gọi cả họ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-dep-va-quai-vat/2603590/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.