Dịch: Liêu Lạc Hà Hy
Biên: Duẩn Duẩn
"Tập trung." Gót chân tôi bị đôi giày anh ta đẩy nhẹ. Bấy giờ tôi mới ngỡ ngàng phát hiện, anh ta đã áp sát cả cơ thể vào lưng mình còn cằm thì đặt trên đỉnh đầu mình. Chút lý trí khó khăn lắm mới có thể lấy lại, cuối cùng cũng bị hành động của anh ta dọa cho bay biến mất.
Cùng lúc đó, âm thanh sang trọng và trầm lắng của đại phong cầm ngân lên, giống hệt từng đợt sấm đùng đoàng rền vang rạch ngang cả bầu trời, chia cắt màn mưa tăm tối và lạnh lẽo thành hai nửa. Màn thứ ba của vở kịch bắt đầu bước đến hồi cao trào.
Âm thanh của đại phong cầm ở cự ly gần quả thực làm rúng động lòng người. Càng lúc lại càng mãnh liệt hơn, cả hội trường như thể bị khuấy động theo từng hợp âm ấy. Tiếng đàn lớn đến mức làm người khác phải kinh ngạc, tựa dòng thác xối xả xô tới đập thẳng vào màng nhĩ. Trong khoảnh khắc ấy, tim tôi dường như cũng bị tiết tấu dữ dội của âm nhạc chi phối.
Nửa sau màn thứ ba, nữ chính bị áp bức khắp mọi nơi, thế nhưng trên thực tế, trong mọi cuộc giằng co đối lập, cô ấy luôn ở thế thượng phong. Bởi vì có sự "góp mặt" của ba lê cho nên những cuộc đối đầu trong vở kịch sẽ được thể hiện bằng những điệu ba lê đơn giản. Tôi không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-dep-va-quai-vat/2603618/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.