Dịch: Liêu Lạc Hà Hy
Biên: Duẩn Duẩn
Tôi bất giác nhớ đến buổi vũ hội mặt nạ ở kiếp trước, ngoài mặt thì nói là tiệc mừng sinh nhật của một vị họa sĩ nổi tiếng, nhưng thực chất lại là buổi lễ đính hôn của Christine và Tử tước Chagny. Vào thời điểm đó, tôi còn chưa biết đến sự tồn tại của Erik, hãy đinh ninh rằng gia tộc Chagny không chấp nhận thân phận của Christine nên mới phải tổ chức buổi lễ một cách miễn cưỡng và âm thầm như thế.
Lúc tôi đến phòng của Christine, định vỗ vai chị ấy để an ủi phần nào thì bỗng nhiên Christine vùi mặt vào cánh tay tôi, khóc nức nở đến nỗi không thở nổi: "Meg... chị, chị đã phạm phải một sai lầm rất lớn..."
Tôi vội vàng nâng mặt chị ấy lên, dùng ngón tay cái lau đi hai hàng lệ nhòa trên gương mặt xinh đẹp, rồi nhẹ nhàng vỗ về: "Chị sao thế? Đừng nôn nóng, có gì từ từ nói."
Christine khóc đến nỗi hai mắt sưng đỏ như con thỏ: "Em biết đấy, cha qua đời lúc chị còn rất nhỏ, cho dù nhận sự chăm sóc của hai người nhưng chị vẫn khôn nguôi nỗi nhớ thương ông, lúc nào cũng hy vọng ông vẫn còn bên chị. Mỗi khi bị ai đó ức hiếp nỗi nhớ này lại càng mãnh liệt hơn... chị ước giá như cha còn sống, như thế thì thật tốt, nếu ông còn sống, chị sẽ không phải lưu lạc đến bước đường này... Em biết không, chính sự nhung nhớ này đã làm hại chị." Christine càng nói đầu càng cúi thấp, không biết là vì buồn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-dep-va-quai-vat/2603636/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.