Đặt ba lô lên bàn, tôi ngồi phịch ra ghế, Bảo Trân vuốt mồ hôi, túm đầu tỉ tê.
- Tớ không ngờ luôn đó!
- Tớ cũng vậy! - Tôi đẩy gọng kính, thở phì phò.
- Giờ sao đây?
Dương Hiểu Khiết đứng giữa màn ánh sáng vàng dịu, vài đốm nắng nhỏ in trên mặt cậu như những quả trứng vàng ươm. Saitoh Ken bĩu môi, trở về âu yếm chú mèo nhỏ.
Tôi vòng tay sau lưng, phi tang mẩu giấy nhỏ mà Ken đã viết. Rùa Ngố nhướn mày, hỏi tôi:
- Cậu giấu cái gì sau lưng thế?
- Ơ, có gì đâu! - Tôi chối, mắt liếng láo gian xảo cười. Bỏ qua sự ngờ vực chưa đủ bằng chứng xác thực về tình cảm của Khiết với tôi, lúc này, việc hàn gắn mối quan hệ giữa hai chàng trai mới là quan trọng nhất.
Tôi đẩy Ken đứng đối diện Khiết, mặt thật nghiêm túc, húng hắng giọng rồi dõng dạc:
- Tai nạn của Khiết vừa qua thật là một điều đáng tiếc. Bây giờ dù có trách cứ, truy tố ai đi nữa thì mọi chuyện đã xảy ra rồi. Tớ biết, Rùa Khiết là người rất bao dung, vị tha. Cậu sẽ không để bụng việc này, đúng không Khiết?
Hiểu Khiết nghiêng đầu, bất giác đưa tay xoa xoa lên cái đầu bị quấn nhiều vòng băng, môi cam nhạt mấp máy chần chừ. Còn Saitoh Ken vẫn bình thản, cậu cuộn tròn cái đuôi trắng mềm của mèo con lại, dường như là không quan tâm lắm.
- Không. - Khiết gằn giọng đáp. - Tớ để bụng đấy! Tớ thấy hình như người ta chả có chút vẻ hối lỗi gì cả! Nếu tớ tha
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-giay/1783174/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.