Đắm mình trong sắc nắng vàng nhạt cuối ngày, tầng tầng, lớp lớp mây lãng đãng trôi vi vu. Nắng xuyên qua lớp kính thuỷ tinh trên xe bus, hắt lên tôi thành cái sắc vàng vọt, tai tái. Đưa tay hí tấm cửa kính đón chút gió, mùi gió trời xộc vào khứu giác, xâm xẩm mùi xăng của những xe con đang kẹt cứng ngoài đường, bóp kèn và chạy từng quãng ngắn trong giờ cao điểm. Xe bus bị kẹt giữa dòng xe đông như tổ kiến, ùa khắp hướng, cứ rồng rắn chạy trên biết nhiêu là con đường của thị thành. Đầu tựa trên ghế, tôi vuốt vuốt mấy lọn tóc mai bị gió cuốn tung, chỉnh Mp3 qua một bản nhạc mới, giai điệu nhẹ nhàng lan toả từ hearphone đến màn nhĩ, đôi mắt nhìn vu vơ khắp phố xá đông vui, chợt buồn. Tôi sợ nhất là rơi vào khoảng thời gian này, buổi chiều. Khi mà con người ta háo hức trở về tổ ấm của mình, mang theo niềm vui của công việc, giũ sạch mọi áp lực tan biến, họ tận hưởng cái cảm giác ấm áp thân thương bên mâm cơm đầm ấm cùng gia đình thì tôi đang cuộn mình trên gác xếp, co ro với li mì sơ sài hay một vài món ăn đơn điệu. Có ai biết được tôi - Châu Hạ Anh, con gái của một nhà ngoại giao tài ba, mẹ là một nữ tiếp viên hàng không suốt ngày bận rộn. Mang một lí lịch thanh bạch có phần danh giá, tôi bước chân vào An Đằng với tiếng tăm là một học sinh được nhận học bổng tuyển thẳng của trường. Nhưng, có ai thấy rằng, cha mẹ tôi chưa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-giay/1783263/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.