10. Điện thoại.
Cúc mở mắt, bầu trời xám xịt vẫn bám lấy khung cửa bên ngoài. Cô lăn người, nhìn chiếc đồng hổ lười biếng điểm 4 giờ 20 phút. Cô dụi dụi mắt, cơ thể mệt mỏi không thể níu kéo giác ngủ lại. Cả một tuần nay, giấc mơ kinh hoàng ấy cứ bám lấy cô, rượt đuổi cô trong từng giấc ngủ hiếm hoi. Vi năm ở lầu trên cũng cúi đầu xuống, cả hai bọn họ đều mệt mỏi, nhưng không thể không thức dậy.
Vì vậy bọn họ chen chúc trong phòng tắm chật hẹp, làm vệ sinh cá nhân. Cơ thể đau nhức tra tấn từng tế bào thần kinh, Cúc dựa vào tường, cáu gắt.
- Không hiểu sao dạo này lúc nào cũng buồn ngủ. - Cô thường đi ngủ rất sớm, khoảng tám giờ, thế nhưng ngày nào cô cũng trong tình trạng thiếu ngủ, có lần gần như chết ngợp dưới hồ.
Vi nhìn thấy thế chỉ kì quái nhìn Cúc, sau đó lại không nói gì cả. Sau khi thay đồ, bọn họ mở cửa ra. Cô thấy có vài người đang chuyển đồ từ phòng của Thiên và Khang. Có vài sinh viên mà họ biết, vẫy chào họ. Cô nhanh chóng tìm được bóng dáng trơ trọi của Khang nơi góc tường. Cậu đứng đó, như một pho tượng cô đơn, gần như hoàng toàn bị hủy hoại sau một cơn bão. Nguyên đã mất gần nột tuần, những ngày này, thứ tổn thương Khang phải một mình đơn độc trải qua, không phải ai cũng có thể hiểu được. Cô vẫn còn nghe rõ tiếng gào hét thê lương, như cả linh hồn và cơ thể bị xé toạt. Khang ôm cơ thể dần lạnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-ke-chuyen/2050708/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.