:
Cứ ba phút thì điện thoại trong túi lại vang lên làm cho Cận Cương khó chịu không vui giận tái mặt, ngược lại Bạch Nghiên Lý ngồi bên cạnh anh thì rất bình tĩnh tuyệt không để ý, còn nhắc nhở anh nghe điện thoại.
“Điện thoại của anh đổ chuông” Cô chỉ vào cái túi của anh.
“Đừng để ý tới nó”
Anh tùy hứng làm cho Bạch Nghiên Lý cảm thấy buồn cười.
“Đừng như vậy, có thể mọi người có việc gấp cần anh giải quyết. Anh nghe đi”
“Anh ở công ty có thấy ai tìm anh giải quyết việc gì đâu, bọn họ nhất định là cố ý, cho nên đừng để ý tới nó” Cận Cương xem thường nhếch miệng nói.
“Nếu như có việc gấp thật thì làm sao bây giờ ?” Cô thử khuyên anh “Anh thử nghe đi”
“Nếu có việc gấp như lời em nói thì anh không thể giải quyết công việc qua điện thoại được. Anh phải về công ty sao ?” Cận Cương trầm mặc nhìn cô một lát, giận hờn nói với cô, mà điện thoại trong túi anh thì không ngừng đổ chuông.
“Em biết, nhưng cũng không có biện pháp để giải quyết, không phải sao ?” Cô nhẹ giọng trấn an.
“Ai nói không có biện pháp ? Chỉ cần tắt di động hoặc vứt đi là được” Anh vừa nói vừa lấy điện thoại ra tắt nguồn rồi ném luôn vào thùng rác.
“Này !” Bạch Nghiên Lý quá sợ hãi kêu lên một tiếng, lập tức chạy đến thùng rác nhặt lại điện thoại cho anh. “Anh ném thật a !” Cô đi trở về, cau mày khó tin.
“Em nhặt về làm chi ?”
“Thiếu gia, anh không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-kia-thieu-gia/2006781/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.