Khi Dư Ôn từ xe của Quý Nam Uyên bước xuống thì mẹ Dư cũng tình cờ đang ở trong vườn tưới cây.
Bà kinh ngạc khiếp sợ nhìn Quý Nam Uyên trên xe, như thể vừa nhìn thấy quỷ.
Bốn năm đã trôi qua nhưng bà hoàn toàn không thể ngờ rằng bọn họ lại ở bên nhau.
Dư Ôn về nước được hai ngày, hôm nay chỉ mới là ngày thứ ba.
“Tối hôm qua ai tới nhà mình?” Dư Ôn vào cửa đổi giày, làn váy dài đung đưa trước mặt mẹ Dư.
“Đêm qua con ở với cậu ta?” mẹ Dư nhìn chằm chằm chiếc váy mới trên người Dư Ôn với vẻ khó tin, và còn đặc biệt chú ý tới vết đỏ ái muội khắp cổ cô.
Dư Ôn ngẩng đầu, vuốt vuốt mái tóc dài bồng bềnh, “Có vấn đề gì sao?”
“Có phải là cậu ta lại tới quấy rầy con hay không?” Bà hỏi.
“Không phải.” Dư Ôn bỏ túi xách xuống, “Là con đi tìm anh ấy.”
Mẹ Dư chết lạnh trong tức khắc.
“Hai người đã từng gặp nhau sao?” Đại khái là Dư Ôn đã đoán được điều gì đó, cô đi vào trong bếp, cầm lấy tách trà hoa từ tay dì quản gia, bưng ra đặt lên bàn trà, nhìn mẹ Dư nói, “Mẹ, lại đây ngồi đi.”
Mẹ Dư bị tiếng gọi “mẹ” này của Dư Ôn làm cho hốt hoảng một chút.
Mấy năm này Dư Ôn ở nước ngoài thay đổi rất nhiều, trước kia hay ồn ào, thích náo nhiệt, thích làm nũng, buồn vui gì cũng đều viết lên trên mặt, còn hay chọc cười ba mẹ.
Giờ đây chỉ ngày lễ ngày tết mới gọi điện thoại về nhà, hỏi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-mau-khoa-than-to-ma-le/524358/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.