Cung Thẩm bịt mũi, lần thứ hai bị kéo về phòng, khi đi ngang qua quầy ở tầng một, chưởng quầy đưa một tờ giấy qua, Cung Thẩm ánh mắt biết ơn, đang định nhận lấy.
Chưởng quầy: "Một tờ một tiền."
Cung Thẩm: "........."
Lúc này chưởng quầy chỉ cảm thấy một luồng âm phong lướt qua, không biết một nữ quỷ đang theo sau họ mà bay lên lầu.
Cung Thẩm vừa đóng cửa lại, Ứng Uyển đã xuyên qua cánh cửa, khinh miệt liếc hắn một cái.
Lúc này nàng ta đã hồi phục được chút khí lực, phần lớn là do mắt quỷ hút từ người Cung Thẩm.
Cung Thẩm nghiến răng, một cái liếc mắt khinh bỉ còn chưa kịp đưa ra, máu mũi lại chảy xuống, vội vàng nhảy lò cò đi múc gáo nước ngâm vào chậu.
"Sư huynh,"
Nàng ta thật chẳng khách sáo chút nào, một tiếng ngồi phịch xuống ghế, cũng không quản trán đang chảy máu ào ào, trước tiên xin lỗi Từ Tứ An: "Tối nay thật đúng là nước lớn cuốn trôi miếu Long Vương rồi, xin lỗi, đã động đến người của sư huynh."
"Không phải người của ta," Từ Tứ An liếc nàng ta một cái, "Ngươi động mấy người?"
Ứng Uyển lau một vệt máu trên mặt nói: "Cái này thì, ngươi đừng biết làm gì." Thấy Từ Tứ An đưa cho nàng một chiếc khăn tay, lại nói, "Cảm ơn, nhưng không cần đâu. Đâu phải là năm xưa nữa, ta người đã chết rồi, còn để ý thể diện này làm gì?"
"Đúng rồi," nàng ta nhắc đến một từ nào đó, như chợt nhớ ra điều gì, nghiêng đầu nói.
"Ta nghe nói, Cung Thẩm cũng chết rồi?"
Trong phòng im
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-muon-lam-gi-voi-thi-the-ta-vay-ha/2848535/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.