Cậu bé áo đỏ lấm lem, tóc tai bù xù, không nhìn rõ dung mạo thanh tú vốn có, chỉ lộ ra đôi mắt trống rỗng.
Trong không trung, hắn yếu ớt vung vẩy thanh kiếm trong tay về phía người đàn ông đang cười lớn.
Một nhát. Hai nhát. Ba nhát.
...
"Tiểu Thẩm à, lúc chém mẫu thân con không phải rất chuẩn sao," Phương Hiển Sơn ung dung né tránh, "Bây giờ sao một nhát kiếm cũng không trúng vậy?"
"Ôi, con cũng đừng trách Phương thúc thúc, thực ra hai người đó chú rất muốn tự tay giết, nhưng ai bảo phụ thân con lại chết nhanh vậy. Còn mẫu thân con thì là người nhà họ Đoàn, thúc thúc cũng không biết khi nào bà ấy sẽ tắt thở, nhỡ đâu bà ấy tắt thở rồi, thúc thúc không cẩn thận lại đâm thêm một kiếm, lại bị nguyền rủa mất."
"Đáng thương thay, thúc thúc thật sự quá đáng thương rồi."
Phương Hiển Sơn ném cậu bé sang một bên, cười cười mà nước mắt lại chảy ra mấy giọt: "Hai người hận lâu như vậy, nói mất là mất."
"Hả?"
Thấy cậu bé lấy ra một lá bùa từ trong lòng, hắn lại nín khóc mỉm cười: "Bùa bình an."
"Đừng ngạc nhiên, ta cười không phải vì lá bùa này quá tệ, ngược lại, nó rất nổi tiếng. Năm con sinh ra, kim lan * của mẫu thân con đã phong ấn tuyệt kỹ sở trường của mình vào trong lá bùa này, cái này lợi hại lắm." *Kim lan: chỉ tình bạn, sau dùng để chỉ huynh đệ kết nghĩa. "Nhưng vấn đề là, con có thể phát huy tác dụng của nó không? Linh lực không đủ, dù có kích
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-muon-lam-gi-voi-thi-the-ta-vay-ha/2848544/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.