Xào xạc, xào xạc.
Tiếng gió lướt qua, bóng đen vụt qua nơi vừa phóng ra kim độc, trong chớp mắt đã không còn một ai.
Màn đêm càng lúc càng nhạt dần, mùi máu tanh trong không khí càng lúc càng nồng nặc.
Từ Tứ An lập tức phong bế các huyệt đạo quanh vai Cung Thẩm, "xé soạt" một tiếng xé toạc quần áo của hắn, đồng tử đột nhiên co lại.
Vết thương bản thân không lớn, nhưng độc tố màu đen đang thấm vào xung quanh với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, một vùng da thịt lớn bằng nắm tay đã bắt đầu mưng mủ, trông rất kinh hãi.
"Sư huynh, người kia chạy rồi..."
"Đừng nói nữa."
Từ Tứ An ngắt lời Cung Thẩm, giọng nói nghe có vẻ cực kỳ bình tĩnh, hành động cũng rất nhanh.
Y đỡ Cung Thẩm ngồi dậy, bàn tay đặt lên, linh lực không ngừng tuôn ra từ lòng bàn tay y chảy vào vết thương, nhanh chóng đẩy độc tố ra ngoài.
Phù mượn linh vận hành điên cuồng, linh quang đại thịnh, bay lượn ào ào, dường như có thể bốc cháy bất cứ lúc nào.
La La tuy có chút sợ hãi, nhưng vẫn dùng hai tay nhỏ bé ấn chặt Phù mượn linh trên bụng.
Nó biết Từ Tứ An cần linh lực, đôi mắt đen láy to tròn lo lắng nhìn hai người: "Chi..."
"Khụ, khụ khụ." Máu tươi không ngừng chảy ra từ khóe miệng Cung Thẩm, từng vệt, để lại những dấu vết kinh hoàng trên khuôn mặt tái nhợt.
Gân xanh trên trán hắn nổi lên, dường như đang chịu đựng nỗi đau tột cùng, hắn há miệng, nhưng không nói đau, mà ngập ngừng nói:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-muon-lam-gi-voi-thi-the-ta-vay-ha/2848559/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.