Chu sa hồng sương.
Từ gia có ý muốn lánh đời, trong phủ đệ từ trong ra ngoài có rất nhiều ảo cảnh, thường dùng để vây khốn những kẻ không mời mà đến, một trong những lối vào cảnh giới đó chính là loại hoa này.
Từ Tứ An là thiên tài giải ảo cảnh.
Năm đó, y bị chu sa hồng sương đập trúng, thực ra cũng giống như Cung Thẩm và những người khác, lần đầu tiên y bước vào ảo cảnh đó, nhưng lại tìm thấy lối ra ngay lập tức, rồi đứng đợi ở đó, chờ Cung Thẩm đến hỏi đường.
Cho nên y khó mà hiểu được, tại sao có những người lại mắc kẹt trong ảo cảnh hàng mấy ngày, thậm chí mấy năm, tại sao họ biết rõ ảo cảnh là hư vô, nhưng vẫn cam tâm tình nguyện chìm đắm trong đó.
Cho đến giờ phút này.
Từ Tứ An nảy sinh d*c v*ng muốn ở lại đây, ở lại, bầu bạn cùng Cung Thẩm trưởng thành.
Giá mà có cách nào đó có thể giúp y thực sự quay trở lại năm đó, nhặt Cung Thẩm về nhà thì tốt biết mấy.
Nếu không có, y ít nhất cũng nên đáp lại Cung Thẩm thật tốt trong ảo cảnh, y không thể để Cung Thẩm ngay cả trong giấc mơ của mình cũng phải chịu ủy khuất, sống không tốt, cũng không có chỗ dựa.
—— Chính vì có những điều bất lực trong thực tế, nên con người mới cam tâm chìm đắm trong ảo cảnh.
Từ Tứ An đã tự mình trải nghiệm điều này.
Không khí tĩnh lặng vài giây.
"Xin lỗi, Cung Thẩm," Từ Tứ An cúi người, quỳ một bên đầu gối xuống, nhìn thẳng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-muon-lam-gi-voi-thi-the-ta-vay-ha/2848561/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.