Trong phòng, ánh nến sáng trưng, giường, áo trắng, sàn nhà đều loang lổ vết máu.
Từng nhát kim một, cứ thế đâm thẳng vào mắt.
Từng tiếng một, cứ thế đập mạnh vào màng nhĩ.
Cung Thẩm run rẩy trong lòng Từ Tứ An.
Lập tức, Từ Tứ An đưa hai tay ra, bịt chặt tai Cung Thẩm, dùng khuôn mặt không chút huyết sắc chiếm lấy toàn bộ tầm nhìn của hắn.
Nhìn thấy vẻ kinh hãi, bàng hoàng thoáng qua trên mặt Cung Thẩm, Từ Tứ An chỉ cảm thấy vị đắng chát như một con rắn độc, theo cổ họng bò thẳng vào tim.
Nó không chỉ làm y câm.
Mà còn dùng răng độc cắn nát tim y.
Nhất thời không thể phân biệt, đây rốt cuộc là ác mộng của Cung Thẩm, hay của Từ Tứ An y.
—— Y muốn thoát khỏi nơi này hơn cả Cung Thẩm.
Không biết qua bao lâu, tiếng kêu thảm thiết trong phòng dần biến mất, Từ Tứ An mới từ từ buông Cung Thẩm ra, giọng nói khàn đặc.
"Bây giờ, có thể đi cùng ta chưa?"
Cung Thẩm không còn run rẩy nữa.
Linh hồn hắn quay lưng lại với thể xác đang chịu tra tấn trên giường, đưa tay lên, dùng lòng bàn tay khẽ lau đi nước mắt trên má Từ Tứ An.
"Ca ca, đừng khóc nữa."
"Ta muốn đi cùng huynh, nhưng, ta vẫn chưa thể đi được."
"Tại sao?" Từ Tứ An đột nhiên nắm chặt tay Cung Thẩm, không rõ lý do, trong lòng bất an.
Cung Thẩm khẽ nói: "Bởi vì nó không cho phép."
Trong chốc lát, cả ảo cảnh như tuyết lở, đổ sụp theo tiếng nói.
Tường nứt, ánh nến vỡ tan, mọi thứ như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-muon-lam-gi-voi-thi-the-ta-vay-ha/2848563/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.