Trên bầu trời xám xịt, một luồng ánh bạc vỡ vụn loé lên ngay khoảnh khắc xiềng xích đứt gãy.
"Xích hồn, đứt rồi?" Thư đồng chợt ngẩng đầu, vẻ kinh ngạc trên mặt hiện rõ mồn một.
U oa——
Từng mảng âm hồn chen lấn xô đẩy thoát khỏi trói buộc, như thủy triều tán loạn, dường như sắp nhấn chìm Tần Ngọc đang đứng ở phía trước.
"Công tử!!!"
Có lẽ vì quá căng thẳng, tiếng hét của hắn lộ ra vài phần lạnh lẽo không phù hợp với lứa tuổi.
Keng.
Trong chớp mắt, một đạo kiếm quang màu tím từ phía dưới bay vút lên, vững chãi chắn trước mặt Tần Ngọc.
Đồng tử thư đồng khẽ co lại.
Không, không phải một đạo.
Mà là vô số.
Trong khoảnh khắc, sáu phương đông nam tây bắc trời đất, vô số kiếm quang xuất hiện giữa không trung.
Chúng lạnh lẽo sáng ngời, trải rộng khắp nơi, như một nhà tù không trung mọc đầy gai nhọn bên trong, giam giữ những âm hồn đang chạy tán loạn, độc bá một phương dưới vòm trời.
Tần Ngọc kinh ngạc lùi lại vài bước.
Không ai phát hiện vật khổng lồ này do ai điều khiển, và từ khi nào nó được bố trí, lưỡi đao trên cổ tử tù đã không chút lưu tình chém xuống——
Trong nháy mắt, vạn kiếm cùng phát.
Trong lồng kiếm, âm hồn gầm rú, chạy tán loạn, nhưng không thể thoát khỏi, cuối cùng trong một hơi thở đều tan biến.
Tất cả mọi người nhìn cảnh tượng này.
Toàn bộ bầu trời, mặt đất, và mọi ngóc ngách của hẻm Quế Hoa đều bị ánh sáng tím lạnh lẽo mạnh mẽ này bao trùm.
Yên lặng mà chấn động.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-muon-lam-gi-voi-thi-the-ta-vay-ha/2848565/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.