Mười ngày sau, Thanh Hà xuất quan.
Sau khi Liễu Trực chết, Ngu nương tử dùng tiền bán thi thể của trượng phu để mở một tiệm bánh nướng, tần tảo nuôi dưỡng Đại Bảo, Nhị Bảo và Tiểu Bảo khôn lớn.
Bọn họ nén nỗi đau, nương tựa lẫn nhau, quan tâm chăm sóc, cuộc sống dù khó khăn nhưng không vô vị.
Đáng tiếc, cảnh đẹp chẳng mấy chốc tàn, một ngày nọ Đại Bảo và Nhị Bảo liên tục sốt cao, Ngu nương tử đưa chúng đi gặp thầy thuốc, dặn Liễu Tiểu Bảo ở nhà đừng đi lung tung.
Ngày đó có một vị khách tìm đến tận nhà, nói rằng mình đã đánh rơi một miếng ngọc ở trước quầy bánh nướng của họ, chắc chắn là bị trộm rồi, yêu cầu trả lại ngọc.
Người này là một tên vô lại nổi tiếng gần xa, lại có một đám tay sai hung hãn, đánh rơi ngọc chỉ là cái cớ, thực chất là muốn tống tiền.
Nếu đổi là người khác có lẽ đã bồi thường tiền cho hắn, nhẫn nhịn cho qua, nhưng Liễu Tiểu Bảo lại là người có tính cách bướng bỉnh, sống chết không chịu đưa, lại chạy ra đường, lớn tiếng kêu oan.
Khi Ngu nương tử trở về, người khác nói với nàng, Tiểu Bảo của nàng đã bị đánh chết một cách thảm khốc.
...
Có lẽ, một người sống thật sự không thể chịu nổi hai cú sốc đau đớn đến vậy trong vòng một năm.
Từ đó về sau, Ngu nương tử và hai đứa con còn lại trong lòng gieo rắc hận thù sâu nặng. Người sống không nghĩ cách sống tốt, chỉ nghĩ đến khi nào có thể lăng trì kẻ thù, cả
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-muon-lam-gi-voi-thi-the-ta-vay-ha/2848624/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.