Ta được Thái tử điện hạ mời hồi kinh để chữa bệnh cho Hoàng hậu.
Ban đầu, Thái tử định mời sư phụ của ta, nhưng vì tuổi người đã cao, không thể chịu nổi cảnh đường dài vạn dặm, ta thay mặt người tiến kinh.
Tiện thể, ta cũng muốn giải quyết hôn ước giữa ta và con trai trưởng của phủ Đường Quốc Công.
"Nàng đã gặp Trưởng Tôn phu nhân chưa?" Thái tử hỏi ta.
Ta lắc đầu: "Họ không cho ta vào cửa, còn bảo ta là kẻ giả mạo."
Thái tử mặt trầm xuống: "Thật là quá kiêu căng."
"Không sao, trước tiên chúng ta vào cung xem bệnh tình của Hoàng hậu nương nương đã, đó mới là chuyện quan trọng."
Hoàng hậu mắc chứng thất âm.
Nửa năm trước, Hoàng hậu gặp phải trận phong hàn nghiêm trọng, sốt cao và ho dữ dội, khiến giọng nói của bà trở nên khàn đặc.
Đây vốn là bệnh thường gặp vào tiết thu đông, nên cả Hoàng hậu và các thái y đều không quá để tâm. Ai ngờ rằng, từ đó bà bị mất tiếng.
Ban đầu giọng của bà chỉ khàn khàn, sau đó đến mức không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa.
Hoàng đế giận dữ, thay liên tục hai vị viện phán của Thái y viện, đồng thời bỏ ra một khoản lớn để mời các y sĩ trong dân gian, nhưng vẫn không có cách nào chữa khỏi cho Hoàng hậu.
Có người nhắc đến vu y ở Nam Chiếu – Tăng bà bà.
"Ngày trước, Thẩm gia từng mời Tăng bà bà đến chữa bệnh cho nhị tiểu thư Thẩm gia. Sau khi bệnh tình của tiểu thư khỏi, nàng đã theo Tăng bà bà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-muon-tu-hon-ta-cau-phu-quy-khoc-loc-lam-gi/526993/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.