🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Người đàn ông trung niên phát ra một tiếng kêu đau thương, “Gia Tú! Gia Tú!!!”

Quách Dương ngồi ở hàng ghế sau đè ông ta lại, “Bình tĩnh một chút, chú vẫn luôn nắm tay dì ấy sao? Vừa rồi mới cảm thấy không thấy dì ấy sao?”

Người đàn ông trung niên hoàn toàn không nghe lọt lời của cậu ta, “Buông tôi ra, tôi phải đi tìm Gia Tú!”

“Bình tĩnh!” Quách Dương trực tiếp tát cho ông chú một cái, “Dì ấy chết rồi, nếu chú không muốn chết thì nên suy nghĩ cẩn thận lại xem chuyện gì đã xảy ra đi!”

Cái tát kia cực kỳ vang, khuôn mặt của người đàn ông trung niên cũng bị cậu ta đánh lệch.

Cơn đau dữ dội khiến cho người đàn ông trung niên hơi bình tĩnh lại một chút, khom lưng khóc lóc, run rẩy mò mẫm trên mặt đất, nhặt lại thứ mà mình mới vừa ném văng ra, ông áp trên mặt khóc lên, tiếng khóc không lớn, hức hức nghẹn ngào đứt quãng, buồn rầu tuyệt vọng.

Hạ Bạch không nhìn lầm, đó đúng là bàn tay bị đứt.

Xác của người phụ nữ trung niên trong phim bị thiếu mất một bàn tay, máu tươi từ mặt cắt chỉnh tề tuôn ra phía ngoài, không biết kết nối với màn hình từ đâu, nhỏ giọt xuống phía dưới màn hình rồi chảy về phía ghế ngồi cùng với máu của người đàn ông cường tráng số 5.

Quách Dương không ngừng truy hỏi vì ông đang đau buồn, bọn họ cũng đều biết, hiện giờ chỉ có người đàn ông trung niên mới có thể tìm ra được manh mối ở đây.

Người đàn ông cường tráng số 5 đến đây xem phim một mình, không có ai ngồi bên cạnh anh ta, khi đó bọn họ cũng không biết sẽ có người chết ở trong phim, không ai chú ý đến việc anh ta biến mất như thế nào.

Người đàn ông trung niên và người phụ nữ trung niên ngồi gần nhau, nhìn từ cái tay kia, rất có khả năng là bọn họ vẫn luôn nắm tay nhau kể từ khi chứng kiến người đàn ông cường tráng kia chết ở trong phim.

Quan trọng hơn, bọn họ trông như là vợ chồng, chắc hẳn rất quen thuộc với nhau, có thể sẽ phát hiện ra được quy tắc ẩn giấu trong đó.

Người chết quá nhanh, chưa đầy hai mươi phút trôi qua kể từ khi người đàn ông cường tráng kia chết trong phim thì lại chết thêm một người, bọn họ cần phải mau chóng tìm được quy tắc của cái chết, nếu không rất có thể sẽ toàn quân bị diệt.

Quách Dương: “Chú à, chú nghe cháu nói, trong trò chơi nhất định có quy tắc kích hoạt tử vong, chú nghĩ kỹ lại xem.”

“Tôi không biết.” Người đàn ông trung niên vẫn luôn lắc đầu, động tác phủ định này trở thành phản ứng vô thức chống lại mọi thứ của ông ấy, “Tôi không phát hiện……”

Quách Dương không buông tay mà tiếp tục hỏi: “Chú cẩn thận kể lại chi tiết trong quá trình từ khi số 5 qua đời cho đến khi phát hiện ra dì ấy đã mất tích xem.”

Thấy ông không phản ứng, Quách Dương dùng sức lay ông một cái, “Mau nói đi!”

“Khi anh ta chết, tôi vẫn luôn nắm tay của bà ấy, căng thẳng mà xem phim, có, có mồ hôi, không biết là của ai, vừa rồi bỗng nhiên tôi có cảm giác, cảm giác được tay của Gia Tú rất lạnh, quay đầu lại nhìn, thì, thì cũng chỉ nhìn đến một bàn tay……”

Quách Dương khó có thể chấp nhận, không buông tay hỏi: “Toàn bộ hành trình không khác thường gì? Dì ấy không nói gì, cũng không làm gì sao?”

Người đàn ông trung niên lại lắc đầu, “Cậu bảo chúng tôi tập trung xem phim, chúng tôi vẫn luôn chăm chú xem phim.”

Quách Dương khó có thể chấp nhận mà ngồi trở về.

““Bộ phim này có tình tiết hay hình ảnh nào có quan hệ mật thiết với dì ấy không?” Một giọng nói khàn khàn trầm thấp vang lên từ phía trước bên phải của Hạ Bạch, đến từ người đàn ông số 8.

Bộ não của Hạ Bạch như bị gõ một cái, chậm rãi chuyển động, phân tích tình tiết trong phim trước và sau khi bọn họ chết.

Người đàn ông trung niên ngẩn ra một chút, nước mắt còn đang chảy dài, lắc đầu nói: “Không, không có, không có liên quan với bà ấy, không có.”

Quách Dương dường như bỗng nhiên phản ứng lại đây, lạnh giọng hỏi: “Thật sụ không có sao? Chuyện này có liên quan đến mạng sống của tất cả chúng ta, chú nói đúng sự thật thì chúng ta mới có thể nghĩ ra được cách qua trò chơi được.”

“Không có! Không có, tôi đã nói không có rồi!” Người đàn ông trung niên trở nên cực kỳ đau thương tức giận, hất tay của Quách Dương, “Chẳng lẽ cậu muốn tôi nói bừa sao!”

Động tác của ông mạnh, bắp rang trên ghế cũng bị liên lụy mà rải đầy ra đất.

Lúc trước Hạ Bạch đã chú ý tới bắp rang của bọn họ.

Phòng chiếu phim số 5 chỉ có cô gái buộc kiểu tóc hai bên và hai vợ chồng trung niên này mang theo bắp rang, nhưng bắp rang của họ không giống nhau.

Bắp rang của cô gái buộc kiểu tóc hai bên là mua ở rạp chiếu phim, một sự kết hợp đặc trưng giữa bắp rang và Coca.

Còn của vợ chồng trung niên chính là đựng bằng ly giấy sử dụng một lần.

Bắp rang được đựng ở túi nilon rồi bỏ trong túi xách của người phụ nữ, sau khi ngồi xuống chia chúng thành hai ly giấy, mỗi người một ly.

Sau khi nhận thấy điều khác thường, bắp rang của cô gái buộc kiểu tóc hai bên đã sớm biết mất tăm, bắp rang của bọn họ vẫn còn đó, mãi cho đến khi bị động tác bạo lực của người đàn ông quét đi, bắp rang khô vàng vươn vãi đầy đất.

Nhìn thấy bắp rang lăn xuống dưới chân, ông ấy vội duỗi tay nhặt lên, nhưng chân của ông ấy vốn dĩ không tiện, vội vàng ngã xuống ghế ngồi, đưa tay lung tung nhặt bỏng ngô rải rác khắp nơi, mấy cái nhặt được đều dính đầy máu, ông nhìn chúng nó, lại sụp đổ mà òa khóc lên..

Quá trình cái chết của người phụ nữ bắt đầu được phát lại trên màn hình, nghe tiếng khóc và tiếng cầu cứu của bà, người đàn ông trung niên đỡ lưng ghế khập khiễng đi đến trước màn ảnh, trong miệng vẫn luôn gọi mãi tên của người phụ nữ.

“Gia Tú, Gia Tú……”

Phạm vi máu nhuộm đỏ màn chiếu càng lúc càng lớn, làm mờ tầm nhìn của người xem. Máu của người phụ nữ chảy xuống qua màn hìn.

Có một loại tra tấn dùng nỗi sợ hãi để phá hủy khả năng phòng thủ bên trong của con người, đó là bịt mắt một người, cho anh ta nghe tiếng máu nhỏ giọt của mình, đối với người đàn ông trung niên mà nói, tuy rằng máu nhỏ tí tách không ngừng không phải là máu của ông, nhưng cũng là cực hình phá hủy ông.

Ông mặc chiếc áo sơ mi đã được giặt trắng, đau lòng mà gọi tên người phụ nữ, thất tha thất thểu đi về phía của bà.

Mắt thấy ông sắp chạm đến màn ảnh, bỗng nhiên chợt rên lên đau đớn rồi ngã xuống đất..

Sau khi nhìn thấy phi đao trên lưng ông ta, Quách Dương lập tức quay đầu nhìn về phía hai người đàn ông ngồi ở rìa hàng thứ sáu phía sau bên phải, “Ai làm? Các anh đang làm gì thế!”

Hạ Bạch chú ý thấy trong hai người có một người liếc cậu ta một cái,, mới nói: “Cậu hỏi kiểu ôn hòa như thế, thì sẽ hỏi ra được cái gì chứ.”

“Yên tâm, không chết được.” Giọng gã khàn khàn, mang theo nụ cười xấu xa, “Ha ha, có chết cũng tốt, kẻ ngu ngốc như ông ta vừa nhìn là biết thế nào cũng bị kéo vào phim gi.ết ch.ết, vậy thì máu của ông ta sẽ lại nhuộm đỏ màn chiếu ảnh hưởng đến việc xem phim của chúng ta, vậy thì thà chết ở ngoài luôn cho rồi.”

Gã chậm rãi đứng lên, tầm mắt đảo qua mỗi người ở đây, ánh mắt lạnh băng như rắn, giống như cũng muốn giải quyết hết bọn họ trước để đỡ phải chết ở trong phim rồi dính máu lên màn hình, ảnh hưởng đến việc xem phim của gã.

“Thực ra thì cho tới bây giờ, cách chơi trò chơi này đã rất rõ ràng rồi.” Gã cười một tiếng, nhìn về phía Quách Dương vẫn luôn bận trước bận sau sắp xếp mọi người, tuy không nhìn thấy mặt nhưng cũng có thể nghe ra tiếng cười trào phúng của gã, như thể trào phúng cậu ta đứng ra lãnh đạo, nhưng lại hoàn toàn chả được tích sự gì.

“Sự thật không phức tạp như vậy, rõ ràng chỉ cần xem phim xong rồi tìm ra sự thật là được. Cái khó của trò chơi là rất khó xem phim. Một mặt, mọi người sẽ chết trong phim, về Mặt khác, máu của những người chết trong phim sẽ nhuộm đỏ màn hình, khiến người khác khó có thể xem rõ phim rồi bỏ lỡ sự thật trong phim.”

Gã cũng là người chơi kỳ cựu.

Hạ Bạch quay đầu nhìn về phía gã, trò chơi yêu cầu bọn họ làm rõ logic câu chuyện trong phim, người bình thường sẽ chỉ theo logic trong phim, gã lại nói thẳng “Sự thật”, chỉ có người chơi kỳ cựu mới biết được bản chất của map thường là tìm sự thật.

Huống chi, gã không hề có một chút kính nể nào với người chơi mới Quách Dương, thậm chí có chút xem thường cậu ta.

“Cậu muốn biết rõ tại sao bọn họ chết ở trong trò chơi, tìm rõ quy tắc tử vong, việc này cũng coi như quan trọng, nhưng cậu đã quên việc mấu chốt nhất chính là phải xem phim.” Gã chỉ vào màn ảnh, “Cậu xem đi, còn một để lũ ngốc phải chết ở trong kia, chúng ta còn có thể xem xong sao?”

“Rất rõ ràng, nếu muốn qua được trò chơi này, trước hết chúng ta phải tiến hành sàng lọc sạch nội bộ cái đã.”

Quách Dương ngơ ngác mà đứng ở tại chỗ, “Anh, anh là người của hội Thánh Du sao?”

Có thể người chơi mới không biết hội Thánh Du là cái gì, Hạ Bạch từng nghe được từ Hoa Hạo Minh. Hội Thánh Du cho rằng trò chơi sẽ giúp con người tiến hóa bản thân, hẳn là nên được phép lan truyền tự do, thậm chí bọn họ còn giúp trò chơi tiến hành "Sàng lọc con người" để loại bỏ những gen kém cỏi của con người.

Hạ Bạch quay đầu nhìn về phía người chơi kỳ cựu của hội Thánh Du kia, ánh sáng đỏ màn hình chiếu vào trên khóe mắt của gã, lộ ra một tia điên cuồng.

Cậu lại nhìn về phía Quách Dương, bỗng nhiên cảm thấy Quách Dương cũng không còn bình tĩnh như trước khi phim bắt đầu.

Ngay cả bản thân mình, hình như cũng hơi cảm thấy có hơn rén rồi.

“Hội Thánh Du, Cổ Toàn Côn.” Người đàn ông số 6 buông tay nói, không hề giấu giếm chút nào.

Quách Dương vẫn không nhúc nhích mà nhìn gã, đôi mắt của cậu ta trông rất đẹp, đôi mắt đen nhánh run nhè nhẹ một chút, lộ ra một chút sợ hãi trong bóng tối.

Ngay từ đầu trên đôi môi hơi mỏng Cổ Toàn Côn còn đang mỉm cười, cho rằng cậu ta sợ mình, có chút đắc ý, chẳng mất chốc gã ý thức được Quách Dương không phải đang sợ mình, cũng không phải đang nhìn mình, mà ánh mắt của cậu ta đang nhìn bên cạnh gã.

Trái cổ trượt lên trượt xuống, một giọt mồ hôi lạnh chảy ra từ trên trán của gã.

Không cần quay đầu nhìn, bộ phim trên màn hình đã nói cho gã biết chuyện gì đang xảy ra..

Những kẻ man rợ trên đảo đã trả thù xong, đang kéo những xác chết về chỗ ở của mình, bọn họ ăn thịt người, số phận của những người này không cần nói cũng biết.

Như để chứng minh điều này, trên màn ảnh còn lia qua chỗ ăn uống của bọn họ, thịt nướng trên giá là một người bị rạch bụng tan nát.

Đúng là bạn của Cổ Toàn Côn, người đàn ông số 7 hơi béo kia.

Lúc này trong phòng chiếu phim số 5 đã có 3 người chết một cách khó hiểu, tất cả mọi người đều không nên lời.

Họ dường như có thể ngửi thấy mùi thịt nướng cháy khủng khiếp trong phim, đến từ người đàn ông bị trói vào giá nướng như một con lợn kia.

Trong phòng chiếu nhỏ chỉ có mười hàng ghế này, mùi máu càng nồng nặc, nồng nặc đến mức nghẹt thở.

Có lẽ máu đã chảy xuống chân của bọn họ.

“A! A a a!” Liên tục nhìn thấy ba người xung quanh lần lượt chết thảm trên màn hình,, cô gái buộc kiểu tóc hai bên cuối cùng cũng suy sụp khi dẫm đến máu tươi, cô dẫm lên máu tươi chạy đến cửa, dùng sức mà gõ cửa, giọng nói mang theo khóc nức nở, “Thả tôi ra! Xin hãy thả tôi ra đi!”

Những người trong phòng chiếu đều không tỏ vẻ gì, bọn họ biết vô dụng thôi, hoặc là đã quen với loại tình huống này rồi.

Bọn họ nhìn chằm chằm màn ảnh màu máu, phái trên bắt đầu chiếu lại quá trình tử vong của bạn Cổ Toàn Côn.

Mấy người dân trên đảo đuổi theo hắn, sức của hắn rất mạnh, đánh cho tất cả những kẻ man rợ này phải bỏ chạy, ngay khi hắn đang nhẹ nhàng thở ra thì một nữ quỷ xuất hiện từ trong hồ ở cạnh hắn.

Đúng là hoa khôi quỷ, cô ta vươn tay nắm lấy mắt cá chân của hắn.

Người đàn ông số 7 - Hứa Nhạc trừng lớn đôi mắt nhìn cái tay kia, không biết nghĩ tới cái gì mà hét lên sợ hãi như điên, liên tục dùng chân còn lại đá vào bàn tay quỷ, nhưng không hề có tác dụng gì cả, hắn vẫn bị kéo vào trong hồ.

Những gợn sóng trên mặt hồ dần dần tiêu tán, mặt hồ đầy máu.

Máu trên màn chiếu cũng càng ngày càng nhiều, không biết có phải có nước lẫn vào trong máu không, máu lan trên màn chiếu nhanh hơn nhiều so với khi hai người đầu tiên chết, mắt thấy đã không còn nhìn thấy được hơn 60% màn chiếu nữa rồi.

Hầu hết các cảnh trong phim đều không rõ ràng, bọn họ suy đoán từ cảnh người đàn ông số 7 trên giá nướng trước đó, cùng với âm thanh trong phim, sau đó hắn bị người dân trên đảo vớt lên, xem như lương thực dữ trữ chuẩn bị nướng.

Quách Dương ngồi ở trên chỗ ngồi của mình không quay đầu lại, “Xem đi, không phải anh nói kẻ ngu dốt sẽ ô nhiễm màn hình, bạn của anh cũng thế. Anh cảm nhận được sự đáng sợ của nó chưa, hề phát giát ra được, chẳng thể đề phòng. Anh còn cảm thấy biết rõ quy tắc tử vong là không quan trọng không?”

Cổ Toàn Côn không lên tiếng, gã ngồi ở vị trí ban đầu, không biết ai biết được vẻ mặt của hắn.

Dường như là bị tổn thương rồi, Quách Dương không sắp xếp mọi người nữa, khoanh tay trước ngực ngồi ở chỗ kia, có cảm giác cam chịu.

Hạ Bạch có chút suy nghĩ, nhưng cậu còn chưa xác định, đành phải ấn ấn huyệt thái dương để mình tỉnh táo một chút, tiếp tục chăm chú quan sát suy đoán qua màn hình nhỏ.

Dân trên đảo không chỉ ăn bạn của Cổ Toàn Côn, mà còn ăn thịt cả hai học sinh khác bị bọn họ giết để trả thù.

Hình ảnh không hoàn chỉnh, lúc này chắc là đang chiếu cảnh bọn họ xử lý “Nguyên liệu nấu ăn” thế nào.

Ngón tay Hạ Bạch run lên, bỗng nhiên cảm giác được tay mình có cái gì ươn ướt mát lạnh.

Thứ đó lại đến nữa?

Hạ Bạch cúi đầu nhìn, đúng là tóc quấn quanh ngón tay mình, có điều không phải thứ kia, mà là mọc ra từ di động, đây là em gái Tuyết Mộc sao?

Tóc vòng quanh bàn tay và cánh tay, sau đó từ từ mọc lên cổ và mặt của cậu, mái tóc đen dài như một mảnh lụa đen, che khuất đôi mắt rồi đến tai.

Trước khi tại hoàn toàn bị bịt lại, Hạ Bạch nghe thấy một tiếng nói truyền ra trong phim: “Sao các anh có thể ăn thịt người! Ngay đến xác của bọn họ cũng không buông tha sao?”

Tiếp theo Hạ Bạch rơi vào bóng tối vô tận và im lặng, không thể nhìn hay nghe thấy gì..

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.