🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Ăn một bữa thật sự là quá gian nan.

Hạ Bạch chưa bao giờ muốn đi làm đến như vậy.

Đáng tiếc hôm nay không có trò chơi bị phá được, bọn họ liền ở trong xe cứu chờ đến tám giờ, tám giờ dài đắng đẳng, lâu kinh khủng.

Khi trở về bệnh viện chỉnh hình, Lăng Trường Dạ đã đi dạo với Nhị Oa vào ngày cuối cùng, Hạ Bạch không muốn giữ trẻ thêm một ngày nào, nhưng cậu vẫn muốn va vào trò chơi, vì thế lại dẫn theo Dương Mi đến một công viên giải trí rất xa.

Trong khoảng thời gian này, ngành giải trí ở thành phố Tuyền Quảng bị ảnh hưởng nặng nề, trong đó công viên giải trí là thảm nhất, không có mấy phụ huynh dẫn con tới công viên giải trí chơi, toàn bộ công viên giải trí vắng tanh, đừng nói không cần xếp hàng, chơi một trò cũng không có bạn đồng hành chơi cùng.

Dương Mi đang ngồi ngựa gỗ xoay, Hạ Bạch ngồi ở bên ngoài chụp ảnh cho anh ta, . Mỗi lần đi ngang qua Hạ Bạch, anh ta liền tạo một tư thế, mười mấy vòng mà không lặp lại cùng một kiểu.

Dương Mi rất biết chụp ảnh, mỗi một tấm đều rất đẹp, cười rất vui vẻ.

Khi chụp ảnh còn nói về thời trang với cách chăm sóc da, anh ta thoạt nhìn rất giỏi, nhưng Hạ Bạch biết anh ta ngốc thật, cũng không có kinh nghiệm xã hội gì.

Cậu bỗng nhiên rất tò mò, sao Dương Mi lại có được thân phận Vạn Quỷ Mê nhỉ. Hạ Bạch biết đạt được kỹ năng linh hồn cần phải có duyên phận, không cần biểu hiện ưu tú nhất, cậu chỉ là tò mò, Dương Mi đã từng trải qua cái gì, hoặc là linh hồn có cái gì, mới có được kỹ năng đằng sau thân phận này.

Lúc Dương Mi xuồng từ đu quay ngựa gỗ còn thiếu chút nữa đã té ngã, khi Hạ Bạch vội muốn đứng lên, anh ta đã đứng vững chạy nhanh đến.

Anh ta ngồi xuống bên cạnh Hạ Bạch, hỏi Hạ Bạch: “Em trai Hạ Bạch, sao công viên trò chơi không có pháo hoa nhỉ?”

Toàn bộ công viên trò chơi đều có thể không có đến mười người, vốn dĩ đã ế ẩm, cho dù trước kia có pháo hoa, hiện tại cũng không bắn nổi.

Hạ Bạch nghĩ như vậy, gửi tin nhắn cho Tống Lộ, hỏi: [Có thể bắn pháo hoa ở công viên trò chơi Bối Bối trong thành phố Tuyền Quảng không? ]

Tống Lộ rất nhanh đã trả lời tin nhắn của cậu, [Mười phút.]

Mười phút sau, trên bầu trời công viên trò chơi Bối Bối xuất hiện một màn pháo hoa còn hoành tráng hơn cả ngày khai trương, từng đóa pháo hoa rực rỡ lộng lẫy nổ tung trên bầu trời, mang theo âm thanh sống động vui tươi, chiếu sáng bầu trời đêm không khí trầm lặng của thành phố Tuyền Quảng.

Những tiếng reo hò kinh ngạc vang lên trong công viên trò chơi, tuy rằng không thể nhìn thấy cụ thể bọn họ ở đâu, nhưng có thể nghe được tiếng hoan hô càng lúc càng lớn, cuối cùng chuyển thành tiếng la to, trong tiếng la to có thể mơ hồ nghe được tiếng khóc nức nở của ai đó.

Ánh pháo hoa rực rỡ rơi vào đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Dương Mi, đầu của cậu ta dựa vào trên vai Hạ Bạch, ngẩng đầu đón pháo hoa nở rộ, “Em trai Hạ Bạch, anh vui lắm luôn.”

Hạ Bạch “Ừm” một tiếng.

Sau khi vô số pháo hoa rực rỡ nở rộ trên bầu trời, Dương Mi nói: “Em trai Hạ Bạch, thực ra anh cũng không lớn hơn em bao nhiêu đâu.”

Hạ Bạch cảnh giác mà “Ừm” một tiếng.

Dương Mi: “Anh kêu em là anh nhé, được không?”

Sau khi trải qua một người với ánh nhìn lom lom ý tứ sâu xa và mấy lời nói kỳ quái, Hạ Bạch cảm thấy cách gọi khá bình thường cũng không thể chấp nhận được, “Anh cứ gọi đi.”

Một cơn gió mùa thu thổi bay đôi tai thỏ mang chủ đề công viên giải trí trên đầu Hạ Bạch, Dương Mi run lên một chút, như là cảm thấy lạnh, lại như là cười, anh ta ôm lấy cánh tay Hạ Bạch, nhìn pháo hoa nở rộ, dựa vào đầu vai Hạ Bạch kêu một tiếng “Anh.”

Từ sau khi qua map lớn kia, tần suất trò chơi xuất hiện ở thành phố Tuyền Quảng đúng là đã giảm xuống, nhóm của Hạ Bạch đã hai ngày liên tiếp không gặp phải bất kỳ nhiệm vụ nào, trong ba ngày toàn bộ thành phố Tuyền Quảng chỉ có một trò chơi xuất hiện, bọn họ và hai nhóm khác đều rảnh đi.

Chỉ có hai người chơi bị thương cần mang đến bệnh viện, người chết đều ở lại trong trò chơi. Ba nhóm đến chi viện hai người chơi quá nhẹ nhàng, thậm chí cũng không cần bọn họ ra tay, người của Cục quản lý trò chơi đã có thể xử lý rồi.

Trên đường ngồi trên xe cứu thương trở về, Chung Tử Thương nói: “Xem tình hình này, tầm hai ngày nữa chúng ta sẽ về trường rồi.”

Trước khi Hạ Bạch vào rạp chiếu phim Hài Hòa, bởi vì trò chơi giảm bớt, một xe khác đến từ học viện y Hòa Bình đã về trường rồi.

Hai chiếc xe tách ra khi vào thành phố Tuyền Quảng, các sinh viên trên xe đó được chia thành nhóm đến các huyện trong thành phố Tuyền Quảng, trong huyện đất rộng người đông, nhiệm vụ cũng không nặng như vậy, cho nên bọn họ đã về trưởng hồi ba ngày trước rồi.

Trương Nhuận Nguyệt và Vương Vi nghe xong đều nở nụ cười thoải mái trên khuôn mặt.

Bọn họ đến thành phố Tuyền Quảng mười ba ngày, trong mười ba ngày này, bọn họ đã tiến hành tổng cộng mười đợt cứu trợ, ngày đầu tiên là thảm nhất, ba đợt vào ngày thứ ba là mệt nhất, cho dù hai hai ngày này trôi qua nhẹ dàng thì lúc nào cũng căng thần kinh, ngủ mơ thấy người chết, mùi máu tanh xộc vào mũi, quá mỏi mệt.

Chung Tử Thương cười cười nói: “Đàn chị Vương Vi và Trương vất vả rồi, giỏi lắm.”

Cậu ta dựng một ngón tay cái cong, đầu cũng nghiêng theo ngón tay một chút.

Ngày thường cậu ta đều có vẻ ngoài nghiêm túc của hội trưởng Hội Học Sinh, đặc biệt là mấy ngày đến thành phố Tuyền Quảng này, rất nhiều thời điểm đều là vẻ mặt nghiêm túc, ít có lúc đáng yêu như thế.

Vương Vi cười ha ha một tiếng, “Đâu có, đàn em Hạ Bạch mới là giỏi đấy, tuổi còn nhỏ đã vững vàng bình tĩnh như thế. Tối hôm đầu tiên đến đây em còn khóc nữa đấy.”

Trương Nhuận Nguyệt nói: “Hội trưởng Chung mới là giỏi, mấy ngày nay vừa làm công việc của Cục quản lý trò chơi, vừa quản lý tình nguyện viên, vất vả rồi, anh đã làm rất tốt.”

Lúc ấy Chung Tử Thương đứng ở đằng trước xe buýt, nói cậu ta nhất định sẽ cố gắng dẫn mọi người trở về trường. Lúc ấy người trong xe đều đã sẵn sàng hy sinh cho trò chơi quỷ dị không rõ và thành phố Tuyền Quảng không biết, đều cảm thấy khả năng quay về của mọi người không lớn.

Sự thật đúng là như thế, ba sinh viên trên một chiếc xe khác đến huyện Đông Long đã hy sinh.

Lúc ấy khi một nhóm năm sinh viên đến cứu viện thì bị cuốn vào một trò chơi, trò chơi kia không có một người chơi có kỹ năng nào, cũng chẳng có một cái người chơi lâu năm, cuối cùng chỉ có hai sinh viên học viện y Hòa Bình sống sót đi ra.

Bọn họ đều trong một nhóm, cũng biết chuyện này vào cùng một ngày.

Hạ Bạch nhớ rõ ngày đó, ngày đó vào lúc 3 giờ sáng khi cậu thức dậy đi vệ sinh, Chung Tử Thương còn chưa ngủ.

Vương Vi cũng nói: “Đúng vậy, người giỏi nhất vẫn là hội trưởng Chung, tất cả 49 người trên xe của chúng ta đều còn đủ số để về trường nè.”

Chung Tử Thương cười cười, quay đầu nhìn về phía ngoài xe, nụ cười trên mặt biến thành nghi hoặc, “Sao xe phía trước lại ngừng thế?”

Phía trước là xe cứu thương của đội khác đang dừng ở ven đường.

Chung Tử Thương mở cửa sổ xe, bọn họ đều nhìn ra phía ngoài.

Đã hơn mười giờ đêm, toàn bộ thành phố Tuyền Quảng bị màn đêm bao phủ, . Ánh đèn phân biệt rõ ràng các tòa nhà cao tầng, còn có không ít ánh đèn chính là khu dân cư, ánh đèn thưa thớt chính là tòa nhà văn phòng, có một tòa nhà cao tầng là ngoại lệ, trong nhóm bọn họ có người nhận ra đó là tòa nhà trung tam đài truyền hình Hoa Ninh.

Thành phố cổ lịch sử Tuyền Quảng này là thành phố tỉnh lỵ* của tỉnh Hoa Ninh, không phải là thành phố phát triển kinh tế nhất tỉnh Hoa Ninh, nhưng là trung tâm chính trị và văn hóa của tỉnh Hoa Ninh. Đài Truyền hình của tỉnh tọa lạc tại thành phố văn hóa huyện Vị Minh, tòa nhà đài phát thanh là một trong những công trình mang tính bước ngoặt ở thành phố Tuyền Quảng.* Tỉnh lỵ là trung tâm hành chính của một tỉnh. Tỉnh lỵ thường sẽ là đô thị lớn nhất của tỉnh đó

Tòa nhà trung tâm truyền hình là một trong số ít tòa nhà văn phòng vẫn còn nhiều ánh đèn về đêm ở thành phố Tuyền Quảng. Cụ thể không biết tầng nào đang có ánh lửa sáng lên.

Tài xế nói: “Hình như trung tâm truyền hình tỉnh đã xảy ra chuyện gì đó.”

Lúc này bọn họ đang ở trên đại lộ văn hóa bên ngoài thành phố văn hóa, có thể nhìn thấy ngọn lửa trên tòa nhà cao nhất đang ngày càng lớn.

Chung Tử Thương nói: “Đang xảy ra hoả hoạn sao?”

Tài xế nói: “Hình như là thế, chúng ta làm gì đây?”

Bọn họ chịu trách nhiệm cứu trợ người chơi trong trò chơi, bọn họ không nên quan tâm mấy chuyện này, cũng không liên quan với các sinh viên của học viện y Hòa Bình.

Chung Tử Thương nói: “Chúng ta mau qua đi, hình như tôi nghe được tiếng hét, còn không phải một người nữa, thương vong chắc chắn rất nghiêm trọng.”

Tài xế: “Được.”

Bọn họ ngừng một chút, định đi tiếp thì chiếc xe phía trước cũng chạy đi, quẹo vào con đường dẫn đến đám cháy. Sau khi xe của họ đuổi theo, xe phía sau cũng theo sau, chỉ có xe cứu thương khác chở người chơi bị thương người chơi là tiếp tục chạy theo đường cũ.

Khi đi được một nửa, bộ đàm của tài xế vang lên giọng nói của tài xế xe cứu thương phía trước: “Xe cứu thương số 1022, xe cứu thương số 1023, phía trước hình như là người chơi bạo động, hình có có người của Cục đến rồi.”

“Là người chơi bạo động, rất nguy hiểm, các cậu còn muốn đi không?” Tài xế hỏi.

Chung Tử Thương lập tức giải thích với bọn họ, “Người chơi bạo động chính là cuộc chiến giữa các đội của người chơi hoặc người chơi sử dụng kỹ năng của mình để thực hiện các hoạt động bất hợp pháp trên quy mô lớn, bình thường người chơi đều có mấy kỹ năng, sẽ rất nguy hiểm.”

Vương Vi: “Vậy chúng ta cứ đi đi, vừa nghe sẽ có rất nhiều thương vong!”

Chung Tử Thương lập tức nói với tài xế: “Đi!”

Tài xế hồi: “Xe cứu thương số 1022 lập tức đến ngay.”

Khoảng cách gần như vậy, bọn họ chưa đầy hai phút đã đến nơi, Hạ Bạch đẩy đẩy Dương Mi còn đang dựa vào vai mình ngủ, dẫn anh ta đi theo ba người xuống xe. Người của hai xe cứu thương cũng xuống dưới.

Đài truyền hình Hoa Ninh gồm một tòa lầu chính và lầu váy, một nửa được bao quanh bởi một quảng trường, bọn họ liền đứng ở quảng trường này nhìn lên trên.

“Hình như lửa được dập tắt rồi, là ở lầu 13.”

“Giờ chúng ta lên đó sao?”

“Đương nhiên phải lên ngay rồi, người bị thương còn đang chờ đấy.”

“Đi!”

Mấy năm nay, đài truyền hình Hoa Ninh đã đẩy ra mấy chương trình tạp kỹ hay, ngày thường trong đài truyền hình rất náo nhiệt, bảo vệ cũng nghiêm khắc. Lúc này đã hơn 10 đêm, ngay đến bảo vệ canh cửa cũng không có, chỉ có thể nhìn thấy mấy vệt máu tươi bắn tung toé.

Sảnh lớn ở tầng 1 rộng rãi, có vài thang máy, bọn họ chia ra đi hai thang máy lên tầng 13.

Khi bọn họ đến nơi, cuộc đánh nhau đã dừng lại nhưng bầu không khí vẫn căng thẳng, nhìn chung hình như người ba bên đang giằng co với nhau.

Hạ Bạch thấy được một người quen.

Lăng Trường Dạ đứng trước mấy người, cậu không biết mấy người kia, nhưng họ trông có vẻ thoải mái, hoặc khí thế rất mạnh, không giống với người bình thường.

Nghe được có người tới gần, Lăng Trường Dạ nhìn thoáng qua bọn họ, khi tầm mắt lướt qua Hạ Bạch, thì cũng giống như nhìn những người khác.

Cả nhóm bọn họ đều mặc áo blouse trắng, vừa nhìn là biết làm gì.

Một người đầu trọc đối diện cười một tiếng, “Không hổ là Cục quản lý trò chơi nha, đội cứu viện đến kịp thời như thế.”

Hắn lại quay đầu nhìn về phía Lăng Trường Dạ, “Càng không ngờ chính là, còn làm phiền đến cả đội trưởng đội Công Kiên.”

Lăng Trường Dạ vẫn khoác áo gió, Hạ Bạch đã nhìn thấy anh mặc áo gió nhiều lần, cũng rất nhiều lần thấy anh thiếu cánh tay thiếu chân, hoài nghi hợp lý rằng thói quen mặc áo gió của anh bắt đầu từ khi anh thường xuyên bị thiếu mất tay và chân, áo gió được khoác trên người che cánh tay bị mất tốt hơn là mặc nó trên người.

Anh cúi lưng thành một vòng cung nhỏ, nhìn xuống người chơi chết thảm dưới chân mình rồi dùng chân lật người hắn lại, “Ngài khách sáo rồi, nếu đã quen biết nhau thì cũng không cần nói thêm lời vô nghĩa nữa, phiền ngài đến Viện giáo dục của chúng tôi một chuyến nhé?”

Đối phương chỉ cười một tiếng.

Lăng Trường Dạ ngước mắt, vẫy tay, “"Những người chơi khác ngoài hội Thánh Du và đoàn Bán Nguyệt đều rời đi, việc tiếp theo là vấn đề của Cục quản lý trò chơi và hai xã đoàn này.”

Có khoảng hai mươi người trên tầng 13, không tính tình nguyện viên, có hơn chục người đang trên mặt đất, máu tươi tràn vào những khe trống trên sàn đá cẩm thạch, ngọn lửa vừa tắt để lại làn khói như sương mù xám xịt tràn ngập trên mặt mọi người với những biểu cảm khác nhau.

Một đám người nhìn nhau, ba người bị thương bỏ chạy, thấy ba người chạy xuống không có chút cản trở nào, hơn mười người lần lượt chạy xuống.

Người còn lại càng ít, không khí cũng càng căng hơn.

Lăng Trường Dạ quay đầu nhìn về phía bọn họ, “Đội chi viện cũng xuống dưới chờ đi.”

Nhóm tình nguyện viên cũng bị không khí căng thẳng này lây nhiễm, bọn họ từng gặp không trường hợp máu me sau trò chơi, nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ chứng kiến sự đối đầu căng thẳng như thế này giữa những người chơi, tất cả những người trong cả tầng này thoạt nhìn đều là đại lão, không có ai dễ chọc, giống như giây tiếp theo sẽ lấy luôn mạng của người ta.

Bọn họ hiểu ý trong lời nói của vị đội trưởng đội Công Kiên này, sắp có đánh nhau, bảo bọn họ mau chạy đi.

Bọn họ theo bản năng nhìn về phía Chung Tử Thương, Chung Tử Thương vừa định lên tiếng thì ba người chạy xuống lúc đầu đã quay lại, đi theo sau còn có vài người, sắc mặt mỗi người đều không đẹp lắm.

Người phía trước khẩn trương nói: “Không ra được, hình như, hình như chúng ta bị cuốn vào trò chơi rồi.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.