Khi cậu rời khỏi sân khấu, Trần Chí Thanh đã không còn ở trong phòng. Nguyễn Huy đi tới, vỗ vai cậu, nói: "Cậu diễn khá lắm. Hôm nay đến đây thôi, tối nay tôi sẽ bảo người gọi điện báo cho cậu kết quả buổi thử vai."
Tuy không nói thẳng nhưng nhìn phản ứng của Nguyễn Huy, cậu biết mình nắm chắc thắng lợi rồi. Cậu khiêm tốn cảm ơn Nguyễn Huy, rồi lại đi tới trước mặt Phương Liên Sơn cảm ơn anh. Nếu vừa rồi, không nhờ sự giúp đỡ của Phương Liên Sơn, có lẽ cậu sẽ không thể nhanh chóng nhập vai được.
"Thầy Phương, thật sự cảm ơn anh."
Phương Liên Sơn mỉm cười, khoát tay, "Không cần cảm ơn, tôi chỉ tùy tiện nhắc nhở cậu vài câu, cuối cùng vẫn là do cậu tìm được bí quyết. Cậu rất có tiềm năng, cảm giác diễn cũng không tồi, sau này bình tĩnh trau dồi kĩ năng, chắc chắc tiền đồ vô hạn."
Được một vị ảnh đế nổi tiếng trong nghề khích lệ, Tiêu Lâm vừa hưng phấn lại có chút ngượng ngùng, đỏ mặt cúi đầu, "Anh quá khen rồi, anh yên tâm sau này em nhất định sẽ ngày càng nỗ lực."
"Được," Phương Liên Sơn hài lòng gật đầu, "Tôi nghe nói, cậu cũng tốt nghiệp Học viện điện ảnh đúng không? Vậy xem ra tôi còn là đàn anh của cậu đấy, về sau không cần gọi thầy ơi thầy à nữa, gọi tôi là anh đi."
Năm nay Phương Liên Sơn 32 tuổi, lớn hơn Tiêu Lâm 7 tuổi, theo lý mà nói quả thực có thể gọi một tiếng "anh"*, nhưng không biết vì sao, đối với loại xưng hô này cậu lại hơi bài xích, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài.
(Editor: Chương trước vì chưa biết tuổi của Phương Liên Sơn nên mình đã để nhầm xưng hô giữa Phương Liên Sơn và Nguyễn Huy, mình đã sửa lại rồi nhé.)
"Em vẫn nên gọi anh* là thầy đi, anh thật sự là thầy của em mà. Lúc đi học em đã xem rất nhiều tác phẩm của anh, anh vẫn luôn là thần tượng của em."
(Editor: Raw chữ "anh" này thực ra là 您 - "ngài", còn chữ anh ở đoạn trên là 哥 - "ca" (cách gọi rất thân mật). Mình đắn đo mãi giữa việc chọn "ngài" – "thầy" – "anh" trong câu này. Cuối cùng mình chọn "anh" vì cảm thấy nó hợp lí nhất. Ai có cao kiến gì thì chỉ mình với nhé.)
Phương Liên Sơn bình tĩnh nhìn cậu một cái, nói: "Được rồi, xưng hô thôi mà, cậu muốn gọi thế nào cũng được. Tôi đi trước đây, mai gặp nhé."
Cậu cười đáp: "Thầy Phương, hẹn gặp lại."
Sau khi nói tạm biệt với những người còn lại, bấy giờ cậu mới đi đến cạnh chị Lily, vội hỏi: "Giám đốc Trần đâu rồi ạ?"
Chị Lily nói: "Chị không để ý, chắc ngài ấy ra ngoài hút thuốc rồi. Chúng ta đi thôi, tiện thể ra ngoài tìm xem sao."
Cậu gật đầu, có chút nôn nóng mở cửa phòng.
Trần Chí Thanh không ở tầng hai.
Cậu không rảnh để tâm tới những chuyện khác, để chị Lily lại rồi chạy xuống dưới lầu.
Vừa xuống tới cầu thang đã thấy Trần Chí Thanh đứng cạnh chiếc xe bên ngoài tòa nhà.
Trần Chí Thanh dựa vào thân xe màu đen tuyền, trong tay kẹp điếu thuốc, nghe thấy tiếng bước chân, bèn quay đầu lại, mặt không đổi sắc nhìn cậu một cái, hỏi: "Xong rồi à?"
Cậu chạy tới, dừng bước bên người Trần Chí Thanh, thở hồng hộc, gật đầu, "Vâng, thi xong rồi."
"Lên xe đi." Trần Chí Thanh không nhìn cậu, ném đầu lọc vào thùng rác, đi vòng qua bên kia, mở cửa xe.
Cậu ngồi lên theo, đang muốn mở miệng nói gì đó thì chị Lily đã lên xe.
"Giám đốc Trần, nhìn phản ứng của đạo diễn Nguyễn, lần này chắc chắn sẽ được."
Trần Chí Thanh nhìn về phía trước, hờ hững đáp: "Ừ, không tồi."
Nói xong thì hoàn toàn im lặng.
Đến tận lúc này, chị Lily mới cảm nhận được bầu không khí quỷ dị trong xe. Cô xấu hổ liếc Tiêu Lâm một cái, chỉ thấy Tiêu Lâm vẫn cúi đầu ngồi trên ghế phó lái, không biết đang nghĩ gì.
Bầu không khí kì quái này kéo dài hơn 30 phút, khi xe chạy đến một ngã ba, chị Lily bất chợt nói: "Giám đốc Trần, tôi nhớ ra còn có việc phải xử lý, ngài cho tôi xuống đây đi."
"Được." Trần Chí Thanh dừng xe, chị Lily tạm biệt Tiêu Lâm rồi ba chân bốn cẳng chạy mất.
Bản edit này chỉ được đăng tải duy nhất tại Wattpad -Cassey-. Tất cả những nơi reup khác đều chưa có sự cho phép.
Trong xe yên tĩnh trở lại.
Khoảng năm phút sau, Tiêu Lâm đột nhiên quay đầu nhìn Trần Chí Thanh, hỏi: "Trần Chí Thanh, có phải anh khó chịu không?"
"Không." Trần Chí Thanh không nhìn cậu, vẫn vẫn nhìn về phía trước.
"Trần Chí Thanh." Cậu lại gọi một tiếng.
"Ừ." Trần Chí Thanh đáp lại, giọng điệu vẫn lạnh lùng như trước.
Vừa lúc gặp đèn đỏ, xe ngừng lại.
"Trần Chí Thanh," cậu sáp lại gần, ôm cổ Trần Chí Thanh, giống như một chú chó con đang làm nũng xin ăn, liên tục dụi đầu vào lồng ngực hắn. Cậu nói: "Trần Chí Thanh, vừa nãy nghĩ đến anh nên tôi mới có thể diễn tốt, trong đầu tôi đều tưởng tượng là anh, không hề có người khác."
Trần Chí Thanh lúc này mới rũ mắt nhìn cậu, hồi lâu sau khóe môi lộ ra ý cười hời hợt, nói: "Có cho cậu cũng không dám."
Cậu ôm chặt lấy Trần Chí Thanh: "Không dám, một chút cũng không dám, anh đừng tức giận nữa."
Trần Chí Thanh giơ tay xoa đầu cậu, nói: "Tôi không tức giận."
Trần Chí Thanh không tức giận nhưng lại hơi hối hận.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.