“Anh muốn trừng phạt em….. vuốt ve anh!”
Lam Huệ Tâm ngạc nhiên, khuôn mặt ửng đỏ, vội vàng lắc đầu, “Em sẽ không làm!”
“Em sẽ….” giọng nói trầm thấp nồng đậm phong phú có cảm giác đầu độc người khác.
“Em thật sự sẽ không…..”
“Anh có thể làm mẫu lần đầu, em phải học”.
“Em…..” Không cho phép cô nói không, anh đã động tác mập mờ kích thích.
Ngũ Tư Trần dùng môi ấm ấp hôn lên bộ ngực tròn của cô, liếm cô qua lại. Nhũ hoa nhọn lên, còn bất chợt di chuyển, tầm mắt của cô rời xuống, không cẩn thận đối mặt với anh, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt tươi đẹp vô cùng.
“Cảm giác như thế nào đây?”
“Tê tê, ngứa một chút…..”
“Thoải mái không?”
“Ừ…. Ô!”
Anh đột nhiên mút thêm, để cho người cô cong lên, cái miệng nhỏ nhắn cũng kêu ra tiếng.
Tay của anh đi xuống vỗ về chơi đùa bộ lông sáng mềm ở mảnh đất tam giác thần bí kia của cô, dòng điện tê dại hương tới tứ chi của cô, cô cảm thấy giữa hai chân như dậy sóng, hai đầu gối cũng cảm thấy bủn rủn.
Cô trở nên thật kỳ quái…….
Cô muốn được giải phóng, chỗ bí mật này khẽ hiện vẻ khát vọng khiến cô kinh hãi.
Anh mút lấy nhũ hoa của cô, hai nhũ hoa phía trên, mút thật mạnh khiến nó thẳng đứng, phía trên còn một ít dịch sáng.
Anh mở ra bắp đùi của cô, dùng ngón tay dài nhẹ nhàng phớt qua cánh hoa mềm nhẵn vừa tiết ra dịch yêu ngọt ngào của cô.
Cô nặng nề run lên, cả người nóng lên.
Anh cúi đầu dùng môi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-o-chung-cuong-ngao/1955784/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.