Đêm xuống, Trương Bình bế Viên Phi Phi về phòng nghỉ ngơi.
Viên Phi Phi ngủ không biết trời trăng mây nước, Trương Bình cởi giày của nàng ra, bế vào giường.
Lúc giúp nàng cởi đồ, tay của Trương Bình khựng lại.
Không biết vì sao, điều đã quen làm trong suốt năm năm qua, hôm nay bỗng dưng biến thành xa lạ.
Viên Phi Phi bị ngồi không thoải mái, ngả dựa lên người Trương Bình.
“A……” Viên Phi Phi nằm mơ chóp chép miệng, lẩm bẩm gì đó. Trương Bình ghé lại gần, chăm chú nghe ngóng, nghe thấy Viên Phi Phi câu được câu mất đang một mực nhớ nhung trứng gà.
Trương Bình khẽ cười một tiếng, cởi lớp áo ngoài của Viên Phi Phi ra, nhẹ nhàng đặt nàng nằm xuống, lại đắp thêm một chiếc chăn mỏng.
Trong đêm, Viên Phi Phi ngủ rất không yên ổn, nàng lật qua lật lại, duỗi tay đạp chân. Trương Bình vốn đã ôm tâm sự trong lòng, bị Viên Phi Phi quấy như thế, không cách nào ngủ được.
Hắn ngồi dậy ở trên giường, hai mắt khép hờ, ráng nghỉ ngơi đôi chút.
Không lâu sau, Viên Phi Phi quơ chân một phát, gác ngay lên trên đùi của Trương Bình, bàn chân đạp trúng đầu gối của Trương Bình, lâu lâu lại miết miết cạ cạ.
Trương Bình ngó Viên Phi Phi hiện giờ ngủ làm sao đã thành ra nằm ngang, thở dài một hơi, lại khép mắt.
Vật vờ mãi cho đến gần sáng, Trương Bình mới từ từ nhập mộng.
Viên Phi Phi ngủ đã đời, sáng sớm tỉnh dậy, nhìn thấy Trương Bình vẫn còn đang nằm, nàng liền bò đến, chống lên người Trương Bình, mơ màng nói:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-o-noi-tich-lang/2650303/quyen-2-chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.