Ánh quang u tối của lưỡi dao loé trên trán của Viên Phi Phi, tạo nên một vết ấn mờ mờ.
Hai bên giằng co.
Lúc này, Bùi Vân nãy giờ đang quỳ dưới đất không biết nhặt đâu ra dũng khí, bỗng bật dậy hét lên nhào vào tên đang cầm dao.
“Ngươi buông tay— —!”
“Khốn kiếp!” Không kịp phòng bị, tên đó bị Bùi Vân hung hăng tông một cú, lưỡi dao lệch đi khá xa. Viên Phi Phi nắm vững thời cơ, thẳng chân đá một cước trúng hạ bộ của hắn! Tên đó rống lên thảm thiết, ôm đũng quần ngã khuỵu xuống đất, lúc ngã vẫn không quên tung một quyền đánh trả, cánh tay của Bùi Vân lãnh trọn cú đòn, cả người văng vô tường.
Viên Phi Phi nắm tay Bùi Vân kéo, “Chạy mau!”
“Nhãi ranh muốn bỏ chạy?!” Tên cuối cùng còn sót lại tiến lên một bước chặn đường. Nơi đây là một ngõ cụt, chỉ có con đường trước mắt là thông ra phố, giờ đây đã bị tên kia đứng chặn, không còn lối ra.
Viên Phi Phi liếc bờ tường cao bên cạnh.
Trước đây đi theo Mã Bán Tiên, cái khác không nói, riêng leo cây trèo tường là sở trường đã được luyện vô cùng nhuần nhuyễn, bức tường này cao một trượng, trèo lên không tính là khó, chỉ là……
Nàng lại xoay đầu ngó Bùi Vân phía sau lưng, có lẽ đã được dặn dò trước, những kẻ kia lúc ra tay đều tận lực tránh đụng vào mặt Bùi Vân, trên mặt hắn chỉ có một mảng ửng đỏ do cái tát tai để lại, thế nhưng Viên Phi Phi có thế trông ra, thân thể của hắn đã không cầm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-o-noi-tich-lang/2650493/quyen-1-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.