Đau nhức ập tới, nhưng điều đầu tiên mà anh nghĩ đến đó là phải liếc nhìn Nhan Nhan một cái, để anh có thể nói với cô rằng, “Nhan Nhan anh không sao.”
Hoan Nhan kinh ngạc mà nhìn anh, thân hình lập tức cứng ngắc chiếc chén trong tay cô trượt ra rơi bịch xuống đất, vang lên một tiếng, canh gà văng khắp nơi, vài giọt chậm rãi chảy xuống dọc theo chân cô, làm sàn nhà ướt thành một mảnh.
“Á Hi.” Cô thì thầm lên tiếng nhìn thân thể Á Hi đang chậm rãi ngã xuống, Hoan Nhan chỉ cảm thấy tay chân mình lạnh như băng, trái tim cô giống như chợt bị ai đó mạnh mẽ cắm một lưỡi dao sắc bén vào, lại còn đâm thêm vài nhát.
“Á Hi!” Tay cô chợt siết thành quyền giống như tất cả đã đổ vỡ, cô thét lên một tiếng, một tiếng kia làm cho người ta tê tâm liệt phế, làm thức thức tỉnh Sầm Bội Nghi bên trong và tất cả người trong nhà thoát khỏi sự mê muội nhất thời, Tằng Tử Mặc cũng lảo đảo chạy về phía cầu thang, người giúp việc loạn thành một đoàn cũng hốt hoảng chạy tới.
Á Hi đã nhắm nghiền hai mắt lại, trên mí mắt còn có một ít máu đang chảy, máu tuơi chảy nhiều như thế cơ hồ khiến Á Hi chết mất.
Hoan Nhan ngây ngốc, cố muốn chạy tới đỡ anh để anh không ngã từ trên cầu thang xuống, cô muốn ngăn dòng máu đang chảy ra từ trong miệng anh lại, trong miệng cô không ngừng lẩm bẩm, “Á Hi, anh đừng chết”.
Nhưng khi cô vừa mới nhấc chân đã cảm thấy có gì đó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-phu-nu-cua-tong-giam-doc/1996587/chuong-290.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.