Cô vừa cười, vừa lớn tiếng khóc. . . . . . Thân Tống Hạo đang ôm thân thể của cô lập tức cứng đờ, anh kinh ngạc nhìn người phụ nữ trong ngực say không còn biết gì, cô khóc thương tâm như vậy, liều mạng như vậy, nhưng thật ra là vì cô…… cô thích anh.
Anh hơi đẩy cô ra một chút, ở dưới ánh trăng nhìn rõ khuôn mặt cô, cô khóc làm phấn trang điểm bị nhoè nhoẹt hết không xinh đẹp chút nào, anh trầm giọng hỏi khẽ: "Hứa Hoan Nhan, em có biết em đang nói gì không?"
Lúc anh mở miệng, trong giọng điệu mang theo mùi bạc hà nhàn nhạt, làm cho cô thanh tỉnh một chút, chỉ là nước mắt tràn mi, mơ hồ nhìn cái gì cũng không rõ, khuông mặt anh tuấn kia trùng điệp thành không biết bao nhiêu tầng, không thấy rõ hình dáng.
Cô vươn tay, men say làm cho cô thêm lớn mật.
Đầu ngón tay lạnh như băng chạm vào trên mặt của anh, ánh mắt của cô trợn to, đuôi mắt hơi rủ xuống, xem ra rất nhu nhược và vô tội, cô nhẹ nhàng nỉ non, ngón tay rơi vào trên sống mũi cao ráo của anh nhẹ nhàng vuốt ve: "Anh là ai?"
Anh thở dài một hơi, "Là anh, người đàn ông hư hỏng trong miệng em."
"Anh không phải" cô lắc đầu, cười, nước mắt văng khắp nơi: "Anh không phải là anh ấy, nếu như ngươi là anh ấy, làm sao lại cho phép tôi nói là thích anh ấy chứ?"
"Tại sao?"
"Anh ấy đã nói qua, không thích phụ nữ dây dưa, không thích phụ nữ động lòng, nhưng tôi lại là một trong số
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-phu-nu-cua-tong-giam-doc/1996972/chuong-127.html