6h20 nó đã có mặt dưới tầng làm Nhã Kỳ bất ngờ:
– Dậy sớm vậy. Khỏi bệnh rồi à?
Nó phẩy tay cố nói:
– Thôi, mất giọng rồi không cà khịa nữa.
Nó ngồi xuống bàn ăn hết bát cháo. Ăn xong nó nhắn tin “Tao đi học rồi, không cần sang” Rồi nó lấy xe đến trường. 6h50, cả lớp nó chưa có một mống người trong khi 7h15 đã vào lớp. Nó nằm dài trên bàn, đầu nó đau như búa bổ vậy.
7h10, một loạt ùa vào lớp rôm rả. Cậu thấy nó thì chạy đến vỗ vai:
– Quỷ, sao hôm nay dở chứng đi sớm vậy?
Đàn em nó cũng hùa theo. Nó lôi từ trong cặp ra cái máy ghi âm rồi bật lên “Mất giọng. Ốm. Không nói nhiều”
Đây là cách nó xử lý, vì biết mình ốm như cơm bữa nên nó thu sẵn một bản, có chuyện thì bật lên. Đàn em nó nghe vậy thì dần tản đi. Cậu ngồi xuống cười chọc tức nó:
– Hôm qua mưa thảo nào đứa não ngắn như mày cũng tắm mưa cho xem.
Đã mệt người còn bị cà khịa. Nó đập lưng cậu 1 cái đau điếng. Cậu hét lên đau đớn:
– Yêu quái. Ốm mà đánh đau vậy?
Nó lại ấn nút mát ghi âm “Ốm chứ không què” khỏi cần nói cũng biết nó đã chuẩn bị sẵn một bản rồi. Lúc nó ốm, cà khịa nó làm niềm hạnh phúc của cậu.
Cuối cùng cũng đến tiết của cô, nó gượng ngồi dậy, lấy sách vở ra. Cậu bên cạnh mở mắt to tròn ngạc nhiên:
– Ốm nên chập mạch à?
Nó lườm cậu, âm thanh nhẹ nhàng vang ra từ cái máy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-quan-trong-nhat-cua-em/2500759/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.