Cố Diệp lại bị Cố Lâm kéo đến truyền thông Ngọc Minh.
Cậu nhanh chóng sắp xếp cho sáu tháng cuối năm nay, đến khi giúp xong mới đi tìm Úc Trạch.
Úc Trạch làm việc, cậu lấy sách Đường lão cho mình ra tự ngồi học.
Tính ra học những thứ này là coi như thiếu Đường lão một phần ân tình.
Giải Thừa thực sự không có tí hứng thù nào với phương diện này, Cố Diệp dạy hắn, hắn luôn luôn đơ mặt ra, học không hiểu.
Nói chung cái nghề này còn cần có thiên phú, Giải Thừa thật sự không có thiên phú bày trận.
Cố Diệp thương lượng với Úc Trạch: “Sau này em có phải giúp Giải Thừa dạy đồ đệ nữa hay không? Dù gì Đường lão đã đem những thứ này cho em mà Giải Thừa lại không có.”
Úc Trạch thản nhiên nói: “Tùy duyên đi.”
Cố Diệp cười: “Đúng nha! Tùy duyên.
Theo ý Đường lão thì cũng không có ép buộc Giải Thừa phải học.
Ông ấy cảm thấy ai có thể truyền thụ được thì cho người đó, phần tâm tính này thật rộng lượng.”
“Chuyện sau này ai biết được? Con cháu tự có phúc của con cháu, Đường lão nghĩ thoáng về mọi việc như vậy quả là rất tốt.”
Cố Diệp cười cười híp mắt nói: “Dù gì em cũng có thể tính ra một chút nha.”
Úc Trạch ngẩng đầu nhìn cậu: “Vậy em có thể tính cho mình không?”
“Thế thì không được, thầy tướng số không thể tự tính cho mình được.
Nhưng sáng nay mí mắt em nhảy mấy lần, em cảm thấy hai ngày tới có thể sẽ có chuyện.”
Úc Trạch cười hỏi: “Có ngày nào em không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-que-cung-bi-ta-lua-den-dung-len/118727/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.