16
Khi tôi quay trở lại, Thẩm Tu Tuấn và Hạ Đại đã mặt đỏ phừng phừng, say rõ rệt.
Bỗng nhiên, Hạ Đại kéo phắt áo lên, để lộ nửa bầu n.g.ự.c trắng nõn run rẩy, giọng nghẹn ngào đầy tủi thân:
“Anh Tu Tuấn, anh nhìn đi… em cũng có thể chứng minh mình trong sạch! Ở đây có một nốt ruồi đỏ… Trình Phong thích nhất là chỗ này, mà trong ảnh đâu có — người phụ nữ đó không phải em! Không phải em mà!”
Thẩm Tu Tuấn sững sờ nhìn cô, mắt đỏ ngầu, ánh nhìn trở nên dại đi.
Hai ngày nay, anh tự nhốt mình trong thư phòng, nghiền ngẫm mấy tấm ảnh giường chiếu ghê tởm ấy.
Dù biết là ảnh ghép, nhưng chúng quá thật. Người phụ nữ trong ảnh ánh mắt mê ly, thần thái quyến rũ, tư thế đầy ám muội và liều lĩnh…
Khi ánh mắt Hạ Đại giao với anh, cả hai như bừng tỉnh nhận ra điều gì.
Cô vô thức khẽ rên một tiếng.
Những thứ từng bị ngắt quãng giữa họ, trong khoảnh khắc ấy, đột nhiên kết nối lại — không chút cản trở.
Và bởi vì từng bị nghi ngờ, từng bị lên án, từng bị ngăn cấm…
Thứ cảm xúc ấy lại trở nên mãnh liệt, bùng nổ hơn bao giờ hết.
Trong hơi men, cả hai khô khốc, đỏ mặt, như củi khô gặp lửa.
Một khi chạm vào, sẽ cháy rụi trong nháy mắt.
Tôi đứng ở ngưỡng cửa, mắt vẫn dán vào tin nhắn A Tư vừa gửi, nhất thời chưa bước vào.
Khi ánh mắt hai người kia sắp dây dưa đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-roi-bo-tinh-yeu/2683612/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.