Tôi làm ra vẻ kinh ngạc không tin nổi:
“Không thể nào! Anh ấy biết rõ đó là chậu cây tôi yêu quý nhất, sao có thể tùy tiện tặng cho cô? Hơn nữa, mấy hôm trước chính anh ấy còn nói với tôi là chậu cây bị trộm, chẳng lẽ cả hai người các người đều đang lừa tôi?”
Thẩm Tu Tuấn đứng như tượng giữa phòng, mặt cắt không còn giọt máu, hoảng hốt nhìn Trình Phong, rồi lại nhìn sang tôi.
Hạ Đại bật khóc, nhào đến nắm lấy tay anh:
“Thầy Thẩm, anh nói thật đi… nếu anh không nói, em sẽ bị đưa đi mất! Cảnh sát nói đây là vụ trộm tài sản giá trị lớn, có thể bị xử đến mười năm tù đó!”
Thẩm Tu Tuấn im lặng, bàn tay nắm chặt rồi lại buông ra, lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội.
Một hồi giằng co nội tâm, cuối cùng anh nghiến răng, hạ quyết tâm:
“Là tôi tặng cô ấy!”
Tôi kinh hãi kêu lên, lùi lại mấy bước, ngã phịch xuống ghế sofa.
Sắc mặt Trình Phong tối sầm lại, ánh mắt lạnh băng dán chặt lên Thẩm Tu Tuấn.
Ngay khoảnh khắc cảnh sát vừa đóng cửa rời đi, Trình Phong bất ngờ lao lên.
Anh vung tay tát liên tục mấy cái vang dội khiến Hạ Đại gục thẳng xuống đất, rồi xoay người tung nắm đ.ấ.m như mưa trút xuống người Thẩm Tu Tuấn.
“Đồ khốn! Còn dám nói không làm chuyện bẩn thỉu?! Không làm gì cô ta thì anh lấy gì lý do mà đem tặng món đồ đắt tiền như vậy cho con đàn bà rẻ tiền đó?! Hóa ra hai người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-roi-bo-tinh-yeu/2683615/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.