Hôm đó, Hạ Đại xách sang một quả dưa hấu.
Tôi đang ở ngoài ban công, vừa tưới hoa vừa gọi điện cho sư mẫu.
Điểm Điểm kêu khát nước, Thẩm Tu Tuấn liền bổ dưa hấu ra, cắt một miếng đưa cho con bé.
Khi đưa cho Hạ Đại, cô lại không nhận.
Cô liếc nhìn tôi đầy ẩn ý, sau đó ngẩng đầu nhìn Thẩm Tu Tuấn, chu môi nhẹ nhàng:
“Xin lỗi nha, em không thích cảm giác tay bị dính. Dưa hấu em chỉ uống nước ép thôi.”
Thẩm Tu Tuấn khẽ cười, rồi xoay người vào bếp.
Hạ Đại dường như bất ngờ có hứng thú với chậu cây cảnh trên ban công, liền đứng dậy đi về phía này.
Vừa lúc đó va vào Điểm Điểm đang cúi đầu mải mê ăn dưa.
Điểm Điểm mất thăng bằng, theo phản xạ đưa tay níu lấy Hạ Đại.
Trên tà váy trắng tinh khôi, lập tức in hằn hai dấu tay nhỏ xíu dính đầy nước dưa đỏ tươi.
“Con làm cái gì vậy hả!”
Hạ Đại lập tức hét lên.
Cô ta giật mạnh tà váy ra, khiến Điểm Điểm ngã ngửa xuống đất, bật khóc òa lên.
Thẩm Tu Tuấn nghe tiếng vội vàng bước nhanh từ bếp ra, tay vẫn cầm ly nước ép dưa hấu vừa làm.
Hạ Đại đỏ mắt nhìn anh, vẻ mặt uất ức:
“Thôi bỏ đi, chắc Điểm Điểm cũng không cố ý. Chỉ là… cái váy này hơi đắt, nên em thấy xót một chút.”
Thẩm Tu Tuấn đặt ly nước xuống, kéo Điểm Điểm dậy, giọng nghiêm khắc:
“Điểm Điểm, xin lỗi dì Hạ đi.”
Điểm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-roi-bo-tinh-yeu/2683622/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.