Người hàng xóm đối diện là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp và quyến rũ.
Tất cả đàn ông trong khu nhà đều bị cô ấy mê hoặc, chỉ có chồng tôi là luôn tỏ thái độ khinh thường.
Thế nhưng khi thang máy gặp trục trặc và rơi tự do.
Anh đã hoàn toàn quên mất tôi và con gái, quay người ôm chặt lấy cô ấy.
Chặt đến mức… như thể muốn cô ấy tan vào cơ thể mình.
1.
Tôi và chồng Thẩm Tu Tuấn cùng là giảng viên đại học.
Anh dạy Lịch sử, còn tôi giảng dạy Triết học.
Thẩm Tu Tuấn là người điềm đạm, chững chạc, làm việc cẩn thận nghiêm túc, sống ngăn nắp sạch sẽ, và rất giỏi việc nhà.
Tôi có vẻ ngoài dịu dàng, tính cách ôn hòa, yêu thích phong cách sống tối giản, thích trồng hoa nuôi mèo.
Từ hoàn cảnh trưởng thành, quá trình học tập cho đến sở thích và quan điểm sống, chúng tôi đều vô cùng giống nhau và hòa hợp.
Kết hôn đã bốn năm, chưa từng cãi nhau một lần, cuộc sống yên bình và đều đặn.
Buổi sáng ăn cháo trắng với món nhẹ, buổi tối tôi chuẩn bị nguyên liệu, anh vào bếp nấu nướng.
Ăn xong, cả nhà dắt con gái ba tuổi xuống dưới đi dạo, sau đó mỗi người tìm về một góc riêng yên tĩnh.
Hoặc đọc sách viết lách, hoặc trò chuyện và thảo luận.
Hàng xóm trong khu đều kính trọng chúng tôi, lịch sự gọi là “thầy Thẩm”, “cô An”.
Thẩm Tu Tuấn là người hòa nhã, rộng lượng, chưa từng tỏ thái độ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-roi-bo-tinh-yeu/2683630/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.