“ Không sao chứ?” Sư phụ hỏi.
“ Không sao.”
“ Cậu thật độc ác.”
“ Từ nhỏ đã được dạy dỗ thành như thế.”
“ Cậu cũng quá lỗ mãng rồi.”
“ Tôi rất hạnh phúc.”
Người đàn ông từng làm sư phụ cậu đang quan sát kỹ cậu bé. Cậu bé trở nên rất độc ác, lấy tay mình cắt thịt mình, thế thì phải độc ác đến mức nào.?
Bỗng nhiên, măt Tóc Xám xuất hiện giữa hai người họ: “ Bố.”
“ Chuyện gì?”
“ Bố hình như quên rằng bố là bố của con.”
“.... “
“ Bố luôn không chú ý đến con, nhưng lại chăm sóc cho Ngân Hách tất cả. Có lúc, con cảm thấy Ngân Hách mới là con bố.”
Sư phụ từ tốn: “ Cho nên, con bực mình?”
“ Vừa bực mình vừa ngưỡng mộ.”
Tóc Xám là bạn cùng lớn lên từ nhỏ. Hắn khe khẽ bước đến gần và vỗ vỗ vào vai người cướp đi cái ổ của hắn:” Đau không?”
“ Ơ. “
“ Cậu quá lỗ mãng rồi.”
“ Cậu nói giống y như chú.”
“ Thế à? Cha nào con nấy mà.” Tóc Xám toét miệng cười, nói:” Cậu ở lại đây đi.”
Nghe Tóc Xám nói, Ngân Hách cười thầm. Sau đó, vào tối hôm đó, cậu sắp xếp hành lý để đi khỏi. Đã quyết định rời khỏi tổ chức, nên dứt khoát cắt đứt mọi quan hệ.
Đầu tiên, Ngân Hách viết hai lá thư bằng cánh tay bị đau. Một lá thư đặt ở phòng sư phụ, một lá thư đặt ở phòng Tóc Xám. Sau đó, cậu đi ra ngoài, tuy không biết chỗ nào để đi, nhưng ít ra, cậu thấy yên lòng.
Cứ như thế, tất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-san-ac-quy/373753/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.