Người đàn ông bất đắc dĩ phải ôm ngang hông cậu bé và ẵm cậu lên.
“ Thả tôi xuống. Bỏ tôi ra. Ông bỏ tôi ra không!”
Suy cho cùng cũng chỉ là cậu bé 10 tuổi, người đàn ông không hề hấn gì trước sự phản kháng của cậu bé. Trước mặt cha mình, cậu bé mới được thả xuống đất.
“ Có tiến bộ không?”
Cậu bé cảm nhận được rồi. Cách xa như thế, cậu có thể ngửi được mùi tanh của máu người, xa như khoảng cách giữa cậu và cha. Nhưng cậu cũng biết, cậu sẽ rút ngắn khoảng cách này, có một ngày, cậu sẽ chiếm cứ vị trí đó.
“ Dạ.”
“ Thế thì cho bố xem đi.”
“ Bố.”
“ Chuyện gì?”
Vẻ mặt bố khi hỏi thật đáng sợ. Ánh mắt như nói, cho dù cả thế giới này đều là kẻ thù cũng không sợ. Vết sẹo vắt trên mặt bố hình như đang kể lại cuộc đời của bố.
Cậu bé muốn nói rằng, mình bây giờ có chuyện phải ra ngoài một chút, rằng có một cô bé đang đợi cậu. Nhưng đứng trước ánh mắt có thể nhìn thấu tâm can người khác của bố, cậu cuối cùng cũng không thể nói.
Tối hôm đó, trời mưa như trút nước, cơn mưa mùa thu lạnh giống như mưa đá và rơi trên người đau buốt.
Hôm sau, sau khi từ trường về nhà, cậu bé vội cầm lấy cây gậy. Cậu muốn nhanh chóng tập xong để ra ngoài chơi. Bỗng nhiên, người đàn ông bảo cậu bé bỏ gậy xuống và nói: “ Thiếu gia, bắt đầu từ bây giờ, cậu nên nghe rõ những gì tôi nói.”
“ Nói gì?”
“ Thiếu gia, cậu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-san-ac-quy/373756/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.