Thẩm Vu Quy còn chưa nói gì thì Trần Tử Phàm lại lần nữa cười nhạt: "Tôi là lần đầu tiên thấy có người con gái măt dầy như cậu! Đúng là không biết xấu hổ."
Anh ta tức muốn chết, nắm chặt quả đấm, có lẽ do được giáo dục tốt từ nhỏ nên cuối cùng vẫn không thể ra tay với hai cô gái yếu ớt này được, chỉ có thể căm hận nói: "Tôi nhất định phải nói cho anh họ biết, để anh ấy biết rõ bộ mặt thật của cô."
Nói xong anh ta cầm điện thoại lên trực tiếp gọi điện cho Phí Thành Nam.
Thẩm Vu Quy??
Hành động gì mà nhanh như thần vậy?
Chuyện nhỏ như đánh rắm thế này thì liên quan gì đến Phí Nam Thành?
Nghĩ đến việc tối qua đã nói sẽ không quấy rối cuộc sống của anh nữa, Thẩm Vu Quy vội bước lên giành điện thoại: "Này, đừng mà."
Hành động này lại làm cho Trần Tử Phàm hiểu lầm.
Anh ta lùi một bước đi ra khỏi phòng học: "Bây giờ biết sợ rồi? Đã muộn! Lúc cậu nói xấu Chỉ Lan thì nên sớm nghĩ đến hậu quả!"
Thẩm Vu Quy:...!
Cô sợ quái gì chứ! Chỉ là không muốn vì việc của mình mà quấy rầy Phí Nam Thành!
Cô đang định đuổi theo thì bị bạn học ngăn cản, mọi người đều nhìn cô: "Thẩm Từ Tâm, cậu nói cho rõ đi, tai sao lại nói xấu Chỉ Lan?"
Thẩm Vu Quy chỉ có thể mở to mắt nhìn Trần Tử Phàm ra khỏi lớp, chắc đã kết nối điện thoại rồi, anh ta không biết đang nói gì.
Thẩm Vu Quy đỡ trán. Cái tên gấu chó này sao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-than-bi-ben-goi-boss-muon-cai-thai/171294/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.