Đông Phong cùng Tiểu Bắc mau chóng đi tìm Hỏa Cốt. Đông Phong nghi ngờ mình có nhìn thấy ở mấy viện bảo tàng đồ cổ ở trung tâm thành phố thì liền khẩn trương đến đó trước. Nhưng kết quả chỉ là cái lắc đầu của nhân viên trong bảo tàng. Đông Phong vẫn quả quyết là Hỏa Cốt chỉ ở mấy bảo tàng trung tâm thôi, nên lặn lội đi hết bảo tàng này đến bảo tàng khác để tìm kiếm, cả buổi hôm nay, lông mày Đông Phong không có lúc nào dãn ra, cô bực không phải vì không thể mau chóng tìm ra Hỏa Cốt mà cô bực vì mình quá là vô dụng, có việc cỏn con này cũng không thể nhớ ra.
- Phong, nghỉ chút đã!
Tiểu Bắc đưa một chai nước khoáng ra trước mặt Đông Phong, môi nở nụ cười ấm áp. Đông Phong mày vốn đang dính vào nhau thì liền thả lỏng, ngắm nhìn gương mặt Tiểu Bắc một chút rồi mới nhận lấy chai nước.
- Kì thật, tôi nhớ có nhìn thấy nó, nhưng tôi không thể nhớ ra được đã thấy chỗ nào!
Đông Phong lại nhăn mày sau khi hớp xong ngụm nước, tay hơi siết chặt lại.
Tiểu Bắc không đáp, chỉ lẳng lặng đưa tầm mắt lên ngắm mây. Đông Phong cũng không hỏi thêm, cũng đưa mắt lên ngắm nhìn cùng một khoảng trời với Tiểu Bắc.
- Phong, có gì đó hơi kì lạ!
- Ừ!? – Đông Phong giật mình đánh mặt sang nhìn Tiểu Bắc.
- Chị có bao giờ nghĩ tại sao em lại gặp Tiểu Lang, còn chị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-thuoc-ve-ta/2325002/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.