Bốn người đã ngay ngắn ngồi lên xe Đông Phong. Chậm rãi nổ máy, xe bắt đầu lăn bánh.
Uyển Vân nhìn phố phường lộng lẫy choáng ngợp, không khỏi kinh ngạc. Mọi thứ ở đây đều hết sức mới lạ, có phần còn kì quái trong cái nhìn của nàng.
Hỏa Lang lẳng lặng đưa tầm mắt nhìn Uyển Vân, môi cứ vậy nở nụ cười. Nàng là đang rất hạnh phúc, cuối cùng người nàng hằng mong gặp lại giờ đây đã ở ngay cạnh nàng. Nhưng nụ cười cũng hàm chứa nhiều đau xót, người đó cũng đã quên mất nàng là ai.
Tiểu Bắc thì hoàn toàn vui vẻ, ánh mắt luôn hướng về phía trước, cô đang rất phấn khích, lâu rồi Tiểu Bắc chưa được đi mua sắm, nhất là từ khi Hỏa Lang ở cùng, tiền ăn trong tháng thậm chí còn không đủ nói gì đến diện đồ mới.
Đông Phong liếc trộm Tiểu Bắc giờ đã thành thói quen, cô luôn cố gắng chộp lấy khoảnh khắc nụ cười thần tiên kia xuất hiện. Tiểu Bắc nhiều khi có cảm giác có người nào đó nhìn mình, bất chợt ngó sang thì Đông Phong đã nhanh hơn một bước, thu tầm mắt tập trung lái xe. Tiểu Bắc những lúc đó chỉ biết gãi gãi vành tai khó hiểu, rồi lại vui vẻ hướng tầm mắt về phía trước.
- Hắt xì~
Hỏa Lang nhăn nhó, nàng mặc duy nhất một cái áo sơ mi, thậm chí còn không quan tâm giờ đã bắt đầu vào mùa đông, đúng hơn là không để ý.
Tiểu Bắc nhanh quay xuống, vẻ mặt tội lỗi:
- Chết rồi, Tiểu Lang, tôi xin lỗi,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-thuoc-ve-ta/2325062/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.