Nghe thấy tiếng cười nhỏ bên tai, Tiểu Bắc đang giận tím mặt lập tức trừng mắt nhìn sang phía tiếng cười đó phát ra.
Nhưng lần này Đông Phong không thu liễm lại nụ cười kia khi bất ngờ được Tiểu Bắc trông thấy, hết sức thản nhiên mà cười.
Tiểu Bắc ngây ngốc nhìn nụ cười này, lần này cô như được mãn nhãn. Nụ cười đẹp nhất mà cô từng thấy lần thứ hai hiện ra. Trông Đông Phong lúc này không khác gì một đứa trẻ, mắt híp vào mà nở nụ cười.
Đông Phong biết đã lộ cũng không muốn che đậy, vừa cười vừa thản nhiên nói.
- Xem ra Tiểu Bắc cũng phải bất lực với Tiểu Lang.
Đông Phong vừa dứt lời, Tiểu Bắc chưa kịp đáp thì có tiếng chuông điện thoại.
- Alo?
Đông Phong ngừng cười, vẻ mặt lại lạnh tanh như ban đầu.
- Ừ, tôi có chút chuyện, giờ sẽ qua!
Đông Phong nói xong liền tắt máy, nhìn sang Tiểu Bắc.
- Nguyệt gọi, em có lên trường với tôi không?
- A... tý quên. Em có!
Tiểu Bắc thôi ngây ngốc, giật mình một cái rồi gật đầu. Nhớ ra gì đó, liền nở nụ cười nham hiểm nhìn Đông Phong.
- Rủ Uyển Vân đi cùng nha chị!?
Đông Phong hơi ngạc nhiên, rồi cũng hiểu ý định của Tiểu Bắc, nhanh chóng gật đầu.
- Vậy để tôi đi gặp Uyển Vân, em lo chỗ này nhé!
- Chỗ này luôn trong tầm kiểm soát, chị không phải lo.
Tiểu Bắc tươi cười, nháy mắt.
- Đúng ha!
Đông Phong hơi mỉm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-thuoc-ve-ta/2325066/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.